Cả đoàn người kéo nhau về thì thấy có một người đàn ông dẫn theo hơn chục người đang đứng hò hét trong nhà.

Người đó cười lạnh nói: “Các người mở quán để lừa đảo à? Nếu hôm nay không cho tôi một câu trả lời thích đáng thì đừng mong làm ăn gì được nữa!”

Ngô Bình đi tới rồi cười nói: “Tôi là chủ cửa hàng, có gì thì anh cứ nói với tôi”.

Người đàn ông tỏ vẻ hung ác, sau đó quan sát Ngô Bình rồi cười khẩy nói: “Cậu là chủ hả? Tốt, tôi hỏi cậu, cậu định đền bù cho tôi thế nào về đan dược giả đã bán cho tôi đây?”

Ngô Bình: “Đan dược giả ư? Không thể nào, hôm nay chúng tôi mới mở bán thử thôi, sao có thể mang đan dược giả ra kinh doanh được?”

Người đàn ông lấy ngay một cái hộp ra rồi nói: “Đây là đan dược mà tôi đã mua ở đây, tôi đã nhờ người kiểm tra rồi, họ bảo đây là hàng giả! Dược lực của nó còn chưa bằng một phần mười đan dược thật nữa”.

Ngô Bình: “Có thể đưa tôi xem được không?”

Người đó lập tức rụt tay lại rồi nói: “Đưa cậu ư? Tôi sợ cậu ném nó đi, thế thì tôi lấy đâu ra chứng cứ nữa”.

Ngô Bình mỉm cười nói: “Anh có biết đan dược mà chúng tôi bán đều có con dấu không?”

Người đó ngẩn ra: “Có con dấu ư?”

Liễu Chí Mưu cười mỉa nói: “Chủ của chúng tôi là Đan Vương nhất phẩm, đan dược do cậu ấy luyện chế đều có khắc quan hiệu ở trên.

Dứt lời, ông ấy đi tới quầy hàng bên cạnh rồi lấy bừa một viên đan dược ra, sau đó lắc một cái, lập tức có ánh sáng đỏ xuất hiện trên đan dược rồi hiện ra một chữ “Bình”, đây chính là tên quan hiệu của Ngô Bình.

Người đàn ông tỏ vẻ hoảng hốt rồi nói: “Nhưng tôi đã mua viên đan dược này ở đây thật”.

Ngô Bình: “Có phải mua ở đây hay không thì nhìn quan hiệu là biết ngay. Tôi là Đan Vương nên có nhiều đan dược lắm, hơi đâu mà bán hàng giả?”

Người kia đảo mặt nói: “Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi báo quan”.

Dứt lời, hắn đi ra ngoài nhưng đã bị Liễu Chí Mưu cản lại, ông ấy cười lạnh nói: “Vu oan cho chúng tôi bán đan dược giả mà anh nghĩ mình bước chân ra khỏi đây được à? Định báo quan đúng không? Chủ của chúng tôi là bạn của Tiên đốc đấy, giờ chúng ta cùng đi báo quan luôn nhé!”

Nghe thấy thế, người lập tức run lên nói: “Ờ ờm, chắc tôi cầm nhần đan dược rồi, nhà tôi có nhiều loại giống nhau quá nên chắc là tôi lấy nhầm, thành ra hiểu lầm ở đây bán đan dược giả”.

Liễu Chí Mưu: “Hiểu lầm à? Anh tưởng chúng tôi là trẻ lên ba chắc? Nói mau, là ai sai anh đến? Nếu không nói thì tôi sẽ lột da, rút gân anh luôn đấy”.

Nói rồi, ông ấy phóng khí tức của Đại Đạo Qauan ra, người kia run như cầy sấy rồi nói: “Xin tha mạng!”

Thấy hắn không chịu nói, Ngô Bình tiến lên rồi điểm vào mi tâm hắn, tên kia lập tức ngẩn người rồi bình tĩnh lại.

Ngô Bình: “Ai cử anh đến?”

Người kia: “Là nhà họ Vạn sai tôi tới quấy rối”.

“Nhà họ Vạn nào?”, Ngô Bình hỏi.

“Thế gia đan đạo ở đế đô”.

Ngô Bình hỏi Liễu Chí Mưu: “Ông biết họ không?”

Liễu Chí Mưu: “Nếu là nhà họ Vạn thì có thể hiểu được. Nhà họ là một thế gia đan dược, có 19 đời làm thầy luyện đan rồi. Hơn nữa, nhà họ từng có mọt Đan Vương ngũ phẩm. Từ đó trở đi, nhà họ bắt đầu buôn bán đan dược, kinh doanh dược liệu, thu lợi khủng khiếp”.

Ngô Bình: “Chúng ta với họ không có xung đột gì, sao họ lại làm thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play