Ngô Bình: “Đến rồi thì ở đây trông coi cửa hàng giúp anh, đừng có chạy linh tinh”.

Ngô Mi bĩu môi nói: “Thế thì anh phải trả lương cho em đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Ừ, muốn bao nhiêu, anh trả bấy nhiêu”.

Anh kiểm tra cửa hàng một vòng, sau đó dẫn Ngô Mi và Hồng Lăng xuống phố chơi và tìm quán ăn.

Đào Như Tuyết cũng dẫn hai tuỳ tùng đi theo, Ngô Bình gọi vài món địa phương cùng một vò rượu ngon.

Ngô Mi nhấp một chút rượu rồi cười nói: “Oa, rượu ở Tiên giới ngon thật đấy!”

Ngô Bình: “Đừng uống nhiều, đến Đạo Quân còn không chịu được đâu đấy”.

Ngô Mi cười nói: “Không sao, em uống xong về đi ngủ”.

Ngô Bình lắc đầu rồi quay sang hỏi Hồng Lăng: “Côn Luân Kiếm Cung vẫn ổn chưa?”

Hồng Lăng: “Vâng, mấy tháng vừa rồi lại có thêm mấy thiên tài xuất hiện. Không tới ba năm nữa, Kiếm Cung sẽ trở thành một thế lực siêu cấp”.

Ngô Bình: “Thế lực siêu cấp cần có nền móng vững chắc, sao chúng ta đọ được?”

Hồng Lăng: “Lý Đại Khả có thực lực mạnh, dù có phải chống lại đại giáo cả chục nghìn năm thì chúng ta vẫn thắng được, em thấy mình không cần tự ti đâu”.

Ngô Bình mỉm cười rồi hỏi: “Hồng Lăng, anh nhớ em bảo vẫn còn mẹ ruột, thế mẹ em có tới tìm em không?”

Hồng Lăng lắc đầu: “Không, chẳng thấy mặt mũi đâu nữa”.

Ngô Bình: “Em còn muốn đi tìm mẹ không?”

Hồng Lăng thở dài: “Tìm hay không cũng không có gì khác biệt, trong lòng bà ấy có coi em là con đẻ nữa đâu. Em chưa từng cảm nhận được một chút tình thương nào, nếu không gặp anh thì chắc em vẫn sống trong rừng như người hoang dã ấy”.

Ngô Bình: “Nếu em muốn tìm mẹ mình để tra rõ về thân phận thì cứ bảo anh”.

Hồng Lăng: “Nếu tìm được thì đương nhiên là tốt, ít nhất em cũng biết mình là ai”.

Ngô Mi: “Chị Hồng Lăng, chị là chị ruột của em, anh em cũng là anh chị, bố mẹ em cũng là bố mẹ chị”.

Hồng Lăng cười nói: “Chị biết chúng ta là chị em thân thiết nhất mà”.

Bọn họ đang ngồi uống rượu chuyện trò thì chợt có người hớt hải chạy đến báo: “Có chuyện rồi ạ, có người đã đánh khách của chúng ta, còn đập phá tủ hàng nữa”.

Ngô Bình bình thản nói: “Bình tĩnh, có gì từ từ nói. Tại sao người đó lại đập tủ hàng của mình?”

Người nhân viên: “Ông chủ, người đó kêu đan dược của mình là giả”.

Ngô Bình híp mắt lại, trực giác mách bảo chuyện này không đơn giản, anh trầm giọng hỏi: “Mọi người đã kiểm tra lại đan dược chưa?”

Người nhân viên: “Chính vì kiểm tra rồi nên sự việc mới rắc rối. Bây giờ, các chưởng quầy đều tới xin xỏ cả rồi, nhưng người đó vẫn đòi chúng ta bồi thường 100 tỷ tiền Đạo”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “100 tỷ tiền Đạo ư? Đan dược mà người đó mua có giá bao nhiêu?”

Người nhân viên: “Người đó mua ba viên đan dược, tổng giá trị là hơn 50 triệu”.

Ngô Bình lập tức hiểu rõ, có lẽ người này cố ý đến lừa tiền họ, đế đô đúng là nơi khó trụ vững.

Anh nói: “Ngồi đây ăn chán lắm, mấy đứa đi theo anh xem trò vui đi!”

Tuy cửa hàng đan dược của Ngô Bình chưa khai trương, nhưng mấy ngày trước đã bán hàng rồi, từ đó phát hiện ra vấn đề để xử lý trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play