Bánh ngọt trên tầng không phải ai có tiền cũng mua được, phải là người có địa vị nhất định, quản lý mới giới thiệu cho họ mua.

Cuối cùng, Tiên Nhi và Đào Như Tuyết chọn được hai mươi lăm loại bánh ngọt, mỗi loại mua vài phần để mang về tặng cho người thân và bạn bè.

Khi thanh toán, quản lý vui vẻ giảm giá năm mươi phần trăm. Dù vậy, giá bánh vẫn khá cao.

Ngô Bình vừa ra khỏi tiệm thì nhìn thấy con chó mực kia đang chờ anh ở cửa, ngoài ra còn có một ông lão thấp người.

Ông lão ôm quyền: “Đạo hữu, thật xin lỗi vì chuyện lúc nãy. Con trai tôi không hiểu chuyện, đã làm anh phật lòng, xin lượng thứ. Tôi đã mang đủ hai trăm tỷ tiền Đạo, mời anh kiểm tra”.

Đoạn, ông lão đưa một chiếc túi cho Ngô Bình bằng cả hai tay. Không phải là người nhà họ Hùng sợ rắc rối, mà là vì bọn họ chưa từng nghe đến kỹ năng biến một cao thủ cấp Đạo Tổ thành chó.

Nếu biến người bình thường thành chó thì ông ta cũng làm được. Nhưng biến con trai cả của ông lão thành chó thì quá khủng khiếp, ngay cả ông ta cũng không làm được!

Kẻ mạnh của nhà họ Hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thực lực đều rất mạnh, nhưng năng lực càng mạnh thì càng biết tôn trọng kẻ mạnh, kính nể kẻ mạnh.

Ngô Bình cầm lấy túi, bên trong có đúng hai trăm tỷ tiền Đạo.

Đây là một khoản tiền khổng lồ, đối với thế lực như nhà họ Hùng cũng sẽ ‘tổn thương gân cốt’.

Cất túi vào, anh nhẹ nhàng nói: “Đứng dậy đi”.

Dứt lời, con chó mực kia lăn một vòng tại chỗ rồi trở về hình dáng ban đầu.

Ông lão thở phào, đoạn ngoắc tay ra phía sau. Thằng nhóc định đánh Tiên Nhi ban nãy vừa cúi gằm mặt vừa tiến lại gần.

Ông lão trầm giọng: “Bố vẫn luôn dạy con ra ngoài hành sự không được kiêu căng, nhưng con đã làm gì? Hôm nay, nếu không nhờ vị này không so đo với trẻ con thì con đã giống anh Tư của con rồi!”

Nói đoạn, có người khiêng một tảng đá đến, chính là thanh niên đã bị Ngô Bình hoá đá.

Đào Như Tuyết nhẹ giọng bảo: “Chồng à, thôi kệ, tha cho anh ta một lần đi”.

Ngô Bình hừ giọng, phất tay một cái, người đá kia liền thoát khỏi trạng thái hoá đá, trở về thân thể bằng xương bằng thịt ban đầu.

Những người còn lại đều đến kiểm tra, cũng may, sau vài nhịp thở gấp, người đá đã nhanh chóng khôi phục như bình thường. Sắc mặt hắn rất tệ, định lao về phía Ngô Bình nói gì đó thì đã bị ông lão tát một cái ngã xuống đất.

Ông lão gầm lên: “Thằng con khốn kiếp, vẫn không biết sống chết à? Quỳ xuống, xin lỗi người ta ngay!”

Hai lớn một nhỏ, ba anh em cùng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình.

Vẻ mặt anh không chút cảm xúc: “Nhận tiền rồi, tôi cũng không làm khó các người nữa, đến từ nơi nào thì trở về nơi đó đi”.

Ông lão vội nói: “Được, chúng tôi đi ngay”.

Sau khi người nhà họ Hùng rời đi, Ngô Bình tiếp tục đưa Tiên Nhi dạo phố. Họ hoà vào dòng người, không hề gây chú ý.

Mua xong cả đống đồ chơi và đồ ăn thì trời đã chạng vạng tối. Ở ngay phía trước có một nhà hàng, còn là nơi rất cao cấp.

Đào Như Tuyết hỏi: “Tiên Nhi, chúng ta ăn tối xong rồi về nhà nhé con?”

Tiên Nhi gật đầu: “Bố mẹ đã đi chơi với Tiên Nhi cả ngày rồi, vậy chúng ta ăn tối rồi hẵng về ạ”.

Ngô Bình cười bảo: “Được. Tiên Nhi muốn ăn gì thì lát nữa cứ thoải mái gọi nhé”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play