Ngô Bình hờ hững bảo: “Nhân viên hợm hĩnh bảo tôi không mua nổi bánh ngọt trong tiệm. Các người đối xử với khách hàng như thế à?”

Quản lý toát mồ hôi lạnh, vội vàng đáp: “Thật lòng xin lỗi anh. Tôi sẽ lập tức trách phạt và đuổi cô ta ra khỏi tiệm, không bao giờ tuyển dụng nữa!”

Cô gái kia cuống cuồng quỳ sụp xuống đất: “Thưa anh, thưa quản lý, tôi sai rồi, xin đừng phạt tôi!”

Gương mặt quản lý tiệm đã tối sầm: “Người đâu, lôi cô ta đi!”

Hai người đàn ông lực lưỡng lôi cô ta ra ngoài như lôi một con chó chết. Đoạn, quản lý tiệm cười nói: “Thưa anh, anh muốn mua gì cứ việc chọn ạ. Tôi sẽ giảm giá ba mươi phần trăm cho anh”.

Tiên Nhi tiếp tục chọn món bánh ngọt yêu thích, quản lý thì cẩn trọng đi theo họ.

Lúc này, có một giọng nói vang như tiếng sấm rền vọng tới từ ngoài cửa tiệm: “Kẻ nào đã giết em tao? Lăn ra đây ngay!”

Nghe thấy giọng nói này, quản lý tiệm biến sắc: “Đây là đại ca nhà họ Hùng. Kẻ nào to gan dám động đến nhà họ Hùng thế nhỉ?”

Lúc này Ngô Bình bèn lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng lại át được giọng nói ngoài kia: “Lăn vào đây cho tôi”.

Một người đàn ông cao to đang đứng trên đường gào thét, không ngờ vừa nghe được lời của Ngô Bình đã ngoan ngoãn lăn vào trong cửa tiệm, còn lăn đến trước mặt Ngô Bình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, quản lý tiệm bàng hoàng, sững sờ nhìn người đàn ông cao to đang nằm dưới đất.

Hắn ta có bộ râu màu xanh nhạt, màu mắt tím đỏ, vùng vẫy cố đứng dậy mà bất thành, chỉ đành nằm mãi dưới đất, chật vật ngẩng đầu mới trông thấy Ngô Bình. Bây giờ hắn ta mới biết chênh lệch giữa mình và đối phương lớn đến mức nào!

Sắc mặt rất tệ, vẻ hống hách tự đại trước đó đã biến mất, hắn ta hít một hơi sâu rồi nói: “Anh bạn, trước đó là chúng tôi đã mạo phạm, xin hãy cho tôi đứng dậy”.

Ngô Bình lãnh đạm đáp: “Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là trẻ con nhà họ Hùng các người giật kẹo của con gái tôi. Giật đồ rồi còn đả thương người khác, ra tay độc ác. Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lẽ ra nên được dạy dỗ cách làm người. Song nhà các người không chỉ không xin lỗi, còn hung hăng kéo đến đòi giết tôi. Kẻ làm em bị tôi trừng trị rồi thì kẻ làm anh xuất hiện.Sau khi tôi giết anh, liệu có nhảy ra thêm một kẻ già hơn không?”

Người đến đây chính là anh cả nhà họ Hùng. Hắn ta hít một hơi sâu, cảm nhận được sức mạnh không thể bị đánh bại của anh, lập tức cầu xin: “Thưa anh, đều là lỗi của chúng tôi. Anh khoan dung độ lượng, có thể tha cho chúng tôi một lần không?”

Quản lý tiệm nuốt nước bọt, mặt trắng bệch. Nếu ban nãy không nhờ mình có thái độ tốt thì e rằng bây giờ cũng phải quỳ xuống xin tha như thế này rồi nhỉ?

Ngô Bình hờ hững bảo: “Tha cho các người? Nếu trước đó tôi không đủ sức chống trả, liệu người nhà họ Hùng có tha cho gia đình ba người chúng tôi không? Trong lòng các người, bạo lực chính là lý lẽ. Thế thì tôi sẽ dùng bạo lực để nói lý với các người!”

Anh giẫm lên lưng hắn ta. Đối phương lập tức biến dạng, thu nhỏ lại rồi biến thành chó. Đúng thế, hắn ta đã biến thành một con chó mực rất lớn!

Ngô Bình bảo: “Muốn trở về hình dáng ban đầu thì chuẩn bị hai trăm tỷ tiền Đạo! Dĩ nhiên, nếu các người không phục thì có thể cử thêm cao thủ đến đây. Tôi chờ chỉ giáo!”

Con chó mực sững sờ, sủa “gâu gâu” mấy tiếng rồi ngoảnh đầu chạy ra ngoài.

Quản lý tiệm bánh đứng bên cạnh lau mồ hôi: “Thưa anh, tầng trên còn có một số loại bánh quý hiếm. Anh có muốn lên xem không ạ?”

Anh hỏi Tiên Nhi: “Tiên Nhi, con có muốn xem thử không?”

Tiên Nhi rất vui: “Muốn ạ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play