Chương 4263
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sao ông ấy lại đột nhiên khôi phục lại được?”
Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi rồi nói: “Chí Mưu, hôm nay ông đến, chẳng lẽ là muốn sỉ nhục chúng tôi”.
Liễu Chí Mưu: “Ông nghĩ nhiều rồi. Tôi đến chỉ là muốn đưa Danh Nhi đi. Giữa chúng ta sớm đã không còn liên quan gì nữa. Tôi không có thời gian sỉ nhục mấy người”.
Nói xong, ông ấy dẫn theo con trai, độn quang rời khỏi đây.
Phạm Xuân Lê dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng việc đã đến nước này, không thể nào cứu vãn được nữa. Bà ta nhìn người chồng hiện tại, người này làm việc bên cạnh bố cô, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chán ghét với hắn.
Lại nói về chuyện Ngô Bình tới Linh Tê Đan Tông thì đã kêu thầy luyện đan con rối tiếp tục luyện đan, đồng thời giúp Lão Dược luyện hóa Ngọc Đỉnh, thuận lợi thu được dược liệu trong đó.
Bây giờ Lão Dược có thể cung cấp đủ dược liệu để anh luyện đan, trong vài ngày ngắn ngủi, Ngô Bình đã giao cho Chu Huyền Cổ hàng loạt đan dược, sau đó sẽ được bán bởi Linh Tê Đan Tông.
Liễu Chí Mưu cũng đã đến đây, ông ấy sẵn lòng tôn Ngô Bình làm chủ, từ nay về sau, hầu hạ ở bên cạnh.
Ngô Bình đang định đến Đế Đô mở một cửa hàng đan dược, có Liễu Chí Mưu này trấn giữ ở đó, vậy thì còn gì bằng.
Thế là anh tạm biệt Chu Huyền Cổ, mang theo Chỉ U và cha con Liễu Chí Mưu đi đến thành phố phồn hoa nhất của Đại Thế Giới Trung Ương, Đế Đô.
Đế Đô là nơi mà Đại Thiên Tôn sinh sống, cũng là chỗ ở của Tiên Đình, người có thể định cư ở Đế Đô không giàu thì địa vị cao quý, không có ai là đơn giản cả.
Từ trên không trung nhìn xuống, Đế Đô tạo thành bởi tổ hợp vô số thời không, nó nhìn có vẻ không lớn lắm, nhưng thực ra bên trong rộng lớn phức tạp vô cùng, có khi phía sau một căn nhà lại ẩn giấu một đại thế giới.
Vì vậy ở Đế Đô không thể xem thường bất kỳ hộ gia đình nào, có thể phía sau cổng tre lại là một Tông môn.
Bên trong Đế Đô, trên đường lớn gặp bất kỳ một người nào đó, tu vi cũng sẽ không quá yếu, Chân Tiên, Thần Tiên, nhìn thấy khắp nơi. Hơn nữa, còn có rất nhiều tu sĩ đến từ Khuyên giới khác, nhân tài ẩn dật, cao thủ nhiều như mây.
Ngô Bình vừa liếc mắt đã nhìn thấy một tòa lầu các lơ lửng giữa không trung, thương nhân đang buôn bán pháp khí. Làm như này, cửa hàng lơ lửng trên không vô cùng bắt mắt, như giá cả cũng rất cao, không phải là nơi mà thương nhân bình thường có thể mua được.
Trước đây Liễu Chí Mưu từng đến Đế Đô rất nhiều lần, cũng biết khá nhiều, ông ấy nói: “Thưa cậu, cửa hàng lơ lửng trên không như này, giá cả đều rất cao, tiền thuê một tỷ đạo tệ trở lên”.
Ngô Bình hỏi: “Có thể mua không?”
Liễu Chí Mưu: “Bình thường không bán, đa số là cho thuê”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy lên nói chuyện với ông chủ”.
Ông chủ ngồi ở đó với vẻ phóng khoáng, mỗi bên trái phải đều có người đẹp hầu hạ, ông ta liếc nhìn Ngô Bình một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Tiền thuê một năm là một tỷ rưỡi, mỗi lần đóng ba năm”.
Ngô Bình ngẩn cả người, một năm một tỷ rưỡi, còn phải nộp ba năm một, đây có khác gì cướp đâu! Nhưng anh cũng hiểu vì sao cửa hàng này cứ mãi chẳng có ai thuê, bốn tỷ rưỡi cũng không phải là số tiền mà ai cũng có thể gánh được.
Phải biết rằng, đạo tệ là bùa chú mà tu sĩ cấp Đạo Quân tạo ra. Lấy một Đạo Quân bình thường làm ví dụ, cho dù tạo đạo tệ liên tục không ngừng nghỉ thì một năm tạo ra được nhiều nhất một trăm triệu đạo tệ. Bốn tỷ rưỡi đạo tệ, tương đương với giá trị mà một Đạo Quân tạo ra trong bốn mươi lăm năm làm việc không kể ngày đêm không ăn không uống không ngủ nghỉ.
Ngô Bình mỉm cười: “Sau ba năm thì sao?”