Ngô Bình gật đầu: “Thôi được, tôi không khách sáo nữa. Bây giờ ông vừa khôi phục tu vi, chắc hẳn có rất nhiều chuyện phải làm. Tôi đến Linh Tê Đan Tông chờ ông”.

Liễu Chí Mưu nói: “Thưa cậu, xin ở lại trong nhà thêm hai ngày, tôi muốn con trai tôi bái kiến cậu”.

Ngô Bình biết, ông ấy muốn đi giành lại con trai mình, gật đầu nói: “Cũng được, tôi chờ tin tức của ông”.

Bây giờ Liễu Chí Mưu đã khôi phục tu vi Đạo Quân, hơn nữa mượn sức mạnh của Thánh Vương Đan, tiến thêm một bước, đột phá đến cảnh giới của Đại Đạo Quân. Phải biết, lúc trước thần hồn của ông ấy bị thương, tu vi miễn cưỡng đạt đến Thần Tiên Cảnh. Bây giờ vừa khôi phục thực lực thì đã khác trước một trời một vực.

Liễu Chí Mưu cưỡi tiên quang bay về phía nhà thành chủ.

Bây giờ, vợ trước Phạm Xuân Lê và con trai của ông ấy đang ở trong viện, dùng cơm với người chồng hiện giờ.

Bỗng nhiên, một bóng người đáp xuống, chính là Liễu Chí Mưu.

Nhìn thấy Liễu Chí Mưu, sắc mặt Phạm Xuân Lê lập tức trở nên khó coi, tức giận nói: “Ông tới làm gì?”

Đối với người chồng trước này, trong lòng bà ta tràn đầy chán ghét. Lúc trước, bà ta lựa chọn gả cho ông ấy chỉ vì ông ấy là đại sư luyện đan năm sao, có thể mang lại vinh quang cho nhà họ Phạm. Nhưng bây giờ, ông ấy có cái gì? Tu vi không bằng Thần Tiên, luyện đan cũng không thể, chỉ có thể chạy tới hội quán thầy luyện đan trông cửa. Phế vật như vậy, Phạm Xuân Lê bà ta không muốn qua lại chút nào.

Liễu Chí Mưu thản nhiên nói: “Tôi đến mang con tôi đi”.

Nói xong, ông ấy nhìn về phía thiếu niên mười mấy tuổi kia, nói: “Danh Nhi, đi theo bố”.

Ở nhà họ Phạm thiếu niên này được ăn ngon mặc đẹp, nhưng trong lòng cậu ta vẫn luôn nhớ tới bố mình, bây giờ thấy vậy thì không chút do dự đứng ở bên cạnh Liễu Chí Mưu, cười nói: “Bố, con vẫn luôn chờ bố đón con trở về đấy”.

Người thiếu niên nghiêm mặt nói: “Mẹ, con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo. Bố con rốt cuộc cũng là bố của con, cho dù nghèo khổ hay giàu sang, danh giá hay tầm thường, con cũng không thể bỏ mặc ông ấy. Cho dù ông ấy trở thành người bình thường, Liễu Danh con cũng sẽ nuôi ông ấy đến già, làm ma chay cho ông ấy”.

Người đàn ông đó đột nhiên vỗ xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Được, vậy sau này con không cần phải quay về đây nữa”.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện, chính là bố của Phạm Xuân Lê, bố vợ trước đây của Liễu Chí Mưu.

Người đàn ông trung niên dường như đã biết chuyện ở đây, ông nhẹ nhàng nói: “Danh Nhi, ở chỗ ông ngoại, việc cơm áo con không cần phải lo, sau này cũng có thể có tiền đồ tốt. Nếu như hôm nay con đi cùng người kia thì chắc chắn sẽ hối hận”.

Người thiếu niên nói: “Ông ngoại, ông vẫn mãi là ông ngoại của Danh Nhi, chỉ là hôm nay Danh Nhi buộc phải đi rồi”.

Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu.

Liễu Chí Mưu nghe thấy những lời nói của con trai thì vô cùng vui mừng, ông ấy cười lớn: “Danh Nhi, trước đây bố từng nói với con thế nào? Nếu như bố không khôi phục được tu vi thì sẽ không đến tìm con”.

Lời này vừa nói ra, Phạm Xuân Lê ngây cả người, bà ta hỏi: “Cái gì, ông khôi phục lại tu vi rồi?”

Liễu Chí Mưu bỗng phả ra khí tức Đại Đạo Quân, nhẹ nhàng nói: “Không chỉ khôi phục lại tu vi, mà còn nâng lên một cấp, tôi đã là Đại Đạo Quân rồi”.

Người thiếu niên mừng rỡ, hai mắt sáng lên: “Bố, vậy bố cũng có thể luyện đan, lại trở thành đại sư luyện đan năm sao ạ?”

Liễu Chí Mưu cười nói: “Danh Nhi, bây giờ có lẽ bố đạt trình độ của Đan Tông sáu sao, mấy ngày nữa sẽ đi thử nghiệm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play