Ngô Bình: “Chào tông chủ Chu, chắc ông cũng biết lý do tôi đến đây rồi, đã chuẩn bị xong tiền chưa?”
Chu Huyền Cổ cười phá lên nói: “Có mỗi một tỷ tiền Đạo thì có thấm vào đâu? Đại sư Lý là khách từ phương xa đến, xin mời vào trong ngồi uống chén trà.
Ngô Bình đi theo Chu Huyền Cổ vào một đại điện rộng lớn, có một bàn trà và hai bộ đệm cói ở đây.
Hai người ngồi xuống thì Chu Huyền Cổ nói: “Đại sư Lý, cửa hàng mình bán đan dược do người khác luyện chế hay do chính đại sư làm vậy?”
Ngô Bình: “Đương nhiên không chỉ có một người luyện, tôi có người giúp nữa”.
Chu Huyền Cổ: “Không biết sư phụ của đại sư là ai?”
Ngô Bình hỏi ông ấy: “Ông có biết Đan Tổ không?”
Chu Huyền Cổ ngạc nhiên: “Sư phụ của đại sư là Đan Tổ ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Chu Huyền Cổ lập tức tỏ vẻ kính trọng: “Đan Tổ đã biến mất nhiều năm, không ngờ vẫn có truyền nhân, đây đúng là diễm phúc của các thầy luyện đan trong thiên hạ”.
Ngô Bình thấy hơi lạ khi Chu Huyền Cổ có vẻ rất ngưỡng mộ Đan Tổ nên hỏi: “Tông chủ đã gặp Đan Tổ rồi à?”
Chu Huyền Cổ tỏ vẻ nuối tiếc: “Chưa, nhưng truyền thừa của Linh Tê Đan Tông cúng tôi cũng tương tự với một phần trong truyền thừa của Đan Tổ, chúng tôi còn tôn người lên thành sư tổ của môn phái”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên khi biết chuyện này, không ngờ Linh Tê Đan Tông lại có quan hệ với Đan Tổ.
Chu Huyền Cổ nói: “Đại sư Lý, trước đó chúng tôi đã đắc tội rồi. Thật ra chúng tôi không nhắm vào cậu đâu, trong ngành có một nguyên tắc bất thành văn là mỗi thầy luyện đan đều có địa bàn riêng của mình. Ví dụ như thành Tử Tinh chính là địa bàn của Linh Tê Đan Tông chúng tôi, trừ khi được chúng tôi cho phép, không thì không ai được bán đan dược ở đây”.
Ngô Bình: “Vì thế các người mới phá cửa của tôi à?”
Chu Huyền Cổ xua tay: “Thật ra chúng ta đều biết rõ mà, thế giới này nói chuyện với nhau bằng thực lực, giờ cậu có thực lực mạnh, lại là truyền nhân của Đan Tổ nên đương nhiên Linh Tê Đan Tông sẽ nể mặt cậu. Chuyện trước đó đúng là chúng tôi sai”.
Ngô Bình cười nói: “Với thực lực của tông chủ thì không cần khách sáo với tôi mới phải”.
Chu Huyền Cổ là một đạo Tổ, thực lực cực mạnh, còn Ngô Bình thoạt nhìn chỉ là một tu sĩ Địa Tiên thôi. Tuy anh đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, nhưng Linh Tê Đan Tông có nền móng vững chắc nên sẽ có nhiều tài năng để thi triển. Nếu không thì họ đã chẳng đứng vững đến tận hôm nay.
Chu Huyền Cổ nói: “Tôi kính trọng tài luyện đan của đại sư. Tôi đã xem đan dược của cậu rồi, trình độ luyện chế rất cao siêu, thậm chí còn hơn cả tôi. Thầy luyện đan chúng ta luôn kính trọng người giỏi hơn mình mà”.
Ngô Bình: “Gì thì tôi không dám nói, nhưng riêng về luyện đan thì tôi chỉ phục sư phụ mình thôi”.
Chu Huyền Cổ cười nói: “Nhưng tiếc là người khác không biết trình độ của cậu”.
Ngô Bình: “Ý của tông chủ là tôi nên cho mọi người thấy tài năng của mình ư?”
Chu Huyền Cổ nghiêm túc nói: “Đương nhiên, tuy đại sư là đại sư luyện đan cấp năm sao, nhưng vẫn chưa có quan hiệu”.
Ngô Bình: “Quan hiệu ư?”
Chu Huyền Cổ: “Quan hiệu dành cho thầy luyện đan trên cấp năm sao, mà thầy luyện đan ở cấp này cực hiếm, cấp sáu sao còn ít hơn. Một thầy luyện đan có thể tiến vào cấp sáu sao thì có thể lưu lại con dấu của mình trên đan dược. Con dấu này có tên riêng nên được gọi là quan hiệu”.