Cái gì! Phế Đạo Quân bằng một đòn ư? Người này là ai thế?”, ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Ngô Bình chứa đầy vẻ sợ hãi.

Ngô Bình mặc kệ bọn họ rồi lại đến đan lâu thứ hai, sau đó cũng san bằng nơi ấy bằng một chưởng. Cứ thế, anh đã nhanh chóng xử lý hết Vạn Cổ Đan Lâu ở đây.

Xong xuôi, Ngô Bình quay về tiếp tục luyện đan. Đơn hàng mới này cần anh đích thân luyện chế.

Vạn Cổ Đan Lâu bị người ta tiêu diệt, tin này khiến cả thành Tử Tinh phải chấn động. Ai cũng nghĩ thành Tử Tinh sắp có biến rồi, Linh Tê Đan Tông nhất định sẽ không ngồi yên, chẳng bao lâu nữa người của họ cũng sẽ tới.

Quả nhiên, Ngô Bình mới luyện xong vài lò đan dược thì đã thấy có tia sáng trên nóc cửa hàng. Chỉ thấy có một cái bát lớn ụp xuống, giam anh và cửa hàng ở bên trong.

Anh cười mỉa một cái rồi tung một quyền ra, sức mạnh khủng bố đã đập vỡ cái bát tạo ra một tiếng động lớn. Các cao thủ ở quanh đó không nhịn được mà cảm thán: “Không thể nào! Ngũ Giới Uyển là pháp bảo do Đạo Tôn luyện chế, sao có thể bị đánh vỡ bởi một quyền được?”

Người khác nói: “Thực lực của người này quá mạnh, chúng ta rút thôi!”

Nhưng đã muộn, Ngô Bình đã xuất hiện bên cạnh họ và túm đầu một người, luồng sức mạnh vĩ đại chèn ép khiến người kia không thở nổi, chỉ biết nói: “Xin tha mạng!”

Ngô Bình hỏi: “Các người thuộc Linh Tê Đan Tông hả?”

Người đó vội đáp: “Vâng, tiểu nhân là một trưởng lão của Linh Tê Đan Tông”.

Ngô Bình: “Linh Tê Đan Tông giỏi lắm, dám phá cửa của tôi. Nói mau, các người định đền bù thế nào?”

Người kia ngẩn ra: “Đền cửa ạ?”

Ngô Bình: “Đúng, cửa hàng này của tôi đã truyền được 36 đời rồi nên tôi rất có tình cảm với nó. Nếu các người không chịu đền thì tôi sẽ san bằng cả môn phái”.

Người kia vã mồ hôi lạnh nói: “Chắc chắn chúng tôi sẽ đền ạ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế thì chốt giá một tỷ tiền Đạo”.

Mấy người kia trợn tròn mắt, có mỗi cánh cửa mà bắt đền cả tỷ tiền Đạo ư? Ăn cướp à?

Ngô Bình cười lạnh: “Sao? Định không đền à?”

Cảm nhận được sát khí của anh, nhóm người kia vội vã gật đầu nói: “Có đền, chúng tôi sẽ đền đủ một tỷ tiền Đạo”.

Ngô Bình: “Chắc bây giờ các người không mang theo nhiều tiền như vậy. Đi thôi, tôi muốn đến Linh Tê Đan Tông tham quan”.

Cả nhóm kia đều lo lắng thấp thỏm, họ cảm nhận được thực lực của Ngô Bình rất mạnh, môn phái của họ không thể địch lại một cường giả như anh được.

Ngô Bình muốn đi thì họ cũng không dám ngăn cản anh nên đành dẫn Ngô Bình đến Linh Tê Đan Tông. Họ bay một lát thì Ngô Bình đã nhìn thấy một toà kiến trúc nối liền cùng ruộng thuốc với diện tích lớn, dù đang bay trên cao nhưng anh vẫn ngửi thấu mùi dược liệu thơm nồng.

Anh sáng mắt lên nói: “Đây đều là dược liệu của Linh Tê Đan Tông à?”

Trưởng lão kia nói: “Vâng, dù sao chúng tôi cũng chuyện luyện đan mà nên phải có nhiều dược liệu chứ”.

Phía Linh Tê Đan Tông đã nhận được tin từ trước nên tông chủ đã đích thân ra đón. Tông chủ này là một ông lão có đôi mắt màu vàng, tu vi ở cấp Đạo Tổ.

Ông ấy quan sất Ngô Bình rồi nói: “Xin hỏi tên của cậu?”

Ngô Bình: “Lý Đức Tài”.

Ông lão mỉm cười nói: “Tôi là Chu Huyền Cổ- tông chủ của Linh Tê Đan Tông”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play