Cùng lúc đó, anh cũng thu mua một lượng lớn dược liệu cần thiết trên mạng Tiên, dẫu sao dược liệu của Lão Dược cũng có hạn, không thể cung ứng đủ cho anh được.
Cứ thế, chỉ trong một ngày mà Ngô Bình đã luyện chế được cả triệu viên Khai Khiếu Đan, Chúng có thể hỗ trợ mở linh khiếu và thần khiếu, tuy chỉ là đan dược cơ bản nhưng chúng có vai trò quan trọng trong việc tạo dựng nền móng của các tu sĩ nên giá cũng không hề rẻ. Một viên Khai Khiếu Đan được Ngô Bình bán với giá 100 nghìn Thần Long, ngần này đan dược thì anh bán được bộn tiền rồi.
Đầu tiên, Ngô Bình bán chúng trên mạng Tiên. Vì chúng có hiệu quả tốt, hơn nữa còn là cấp đế phẩm, mà giá cũng không quá đắt nên vừa ra mắt đã bán được số lượng lớn ngay. Chỉ trong năm tiếng, cả triệu viên Khai Khiêu Đan của Ngô Bình đã bán hết veo.
Ngày hôm sau, anh bắt tay vào chế tạo loại con rối luyện đan thứ hai. Hiện giờ, mỗi loại con rối chỉ luyện chế được một loại đan dược nên với mỗi loại đan dược anh cần tạo ra loại con rối khác nhau.
Đan dược mà anh muốn luyện chế lần này là đan dược Tam Tai Đan chống lại tam tai của Hư Tiên, uống đan dược này vào thì có thể dễ dàng chống lại tam tai.
Lần này, anh đã tạo ra năm nghìn con rối luyện đan cùng luyện chế Tam Tai Đan, thành phẩm vẫn là đan dược cấp đế phẩm. Giá của Tam Tai Đan cao hơn Khai Khiếu Đan một chút, 500 nghìn Thần Long một viên, trong một ngày các con rối có thể luyện chế được 300 nghìn viên.
Ngày thứ ba, Ngô Bình gọi Lý Thiên Ngoại, nó cũng có thể mô phỏng trình độ luyện đan của anh nên cũng có thể tạo ra con rối.
Sau khi giao việc này cho Lý Thiên Ngoại xong, Ngô Bình tiếp tục cảm nhận tấm bia đá trong Long Uyên. Nhờ kinh nghiệm của lần trước nên anh đã cảm ngộ dễ dàng hơn. Mỗi khi anh cảm ngộ một tấm bia đá thì bên ngoài vũ trụ lại có một luồng sức mạnh kỳ diệu tiến vào cơ thể anh và hình thành một phù văn.
Anh phát hiện mình càng lĩnh ngộ được nhiều bia đá thì tốc độ lĩnh ngộ về sau càng nhanh hơn. Ba ngày đầu, anh chỉ lĩn ngộ được mười bia, nhưng ba ngày tiếp theo, anh đã lĩnh ngộ được hai mươi bia, sau đó nữa thì đã lên tới 42 bia.
Anh lĩnh ngộ được càng nhiều thì sức mạnh trong Long Uyên càng lớn. Khi số lượng phù văn đạt tới con số một trăm thì các sức ạnh ấy bắt đầu thẩm thấu ra ngoài và ngấm vào cơ thể và thần hồn của Ngô Bình, thậm chí anh còn ngưng luyện sức mạnh còn thừa thành vòng thần.
Lẽ ra anh ngưng luyện được hơn 800 vòng thần là quá mạnh rồi, nhưng anh cảm thấy đây vẫn chưa phải giới hạn của mình nên quyết định sẽ tạo ra nhiều vòng thần hơn nữa. Chủ trong vài ngày ngắn ngủi, anh đã ngưng luyện ra thêm 200 vòng thần, khiến số lượng vòng tăng lên thành hơn 1000. Cùng lúc đó, số lượng phù văn trong Long Uyên cũng đã vượt qua con số 300.
Lúc này, các con rối luyện đan đã được hơn nửa tháng, Ngô Bình đã có 18 loại con rối khác nhau, mỗi loại có thể luyện chế một loại đan dược. Các đan dược này đều được bán hết ngay khi lên kệ.
Hôm nay, Đào Như Tuyết mở cửa phòng ra rồi có vẻ nghiêm trọng nói: “Huyền Bình, đan dược của chúng ra không thể bán trên mạng Tiên được nữa”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao?”
Đào Như Tuyết: “Mạng Tiên đã tước mất quyền bán đan dược của chúng ta rồi, hơn nữa cơ quan luyện đan lớn nhất của Tiên Giới cũng đang cảnh cáo chúng ta không được bán đan dược của mình trên mạng Tiên hay ở Tiên Giới nữa”.
Ngô Bình cười khẩy: “Họ dựa vào đâu mà không cho mình bán chứ?”
Đào Như Tuyết: “Đan dược của mình có chất lượng tốt, giá cả phải chăng, số lượng lại nhiều nên đương nhiên các tu sĩ rất thích. Như thế thì lợi ích của các thầy luyện đan sẽ bị hạn chế, họ không bán được hàng, không tăng được giá, thậm chí có người còn không biết luyện chế đan dược gì nữa”.
Ngô Bình cười lạnh “Đó là vì họ thiếu bản lĩnh, sao trách anh được?”
Đào Như Tuyết: “Tóm lại là giờ họ không cho mình bán đan dược nữa”.
Ngô Bình hừ mạnh nói: “Để anh xem rốt cuộc là ai dám ngăn cản anh bán đan dược”.
Đào Như Tuyết: “Huyền Bình, anh định đến Tiên Giới à!”