Sau đó Ngô Bình không nhiều lời nữa, cầm lấy hạt châu rồi rời khỏi Cự Linh Tông.
Về đến hoàng cung, anh thấy Đào Như Tuyết đang ôm một cô bé hơn hai tuổi đang chờ mình. Cô bé rất xinh, hệt như chạm khắc từ bạch ngọc vậy, đang nhìn anh mỉm cười.
Ngô Bình nhận ra ngay đó là con gái của anh. Cách đây ba năm, trước khi rời đi, anh và Đào Như Tuyết đã có đứa con này. Lần trước anh về nhà, vợ chồng Lý Niệm Tổ dẫn con gái anh ra ngoài chơi, đến hôm nay mới về.
“Bố”, cô bé không hề sợ lạ, đưa cái tay nhỏ xíu ra vòi Ngô Bình bế.
Tay trái bế con gái, tay phải ôm Đào Như Tuyết, Ngô Bình hỏi: “Như Tuyết, mấy hôm nay em đi đâu thế?”
Đào Như Tuyết cười đáp: “Đến Tiên Giới một chuyến, kiểm tra kỹ hơn tình hình bên đó, tiện thể kiểm tra việc mua bán đan dược”.
Ngô Bình thơm con gái, cười hỏi: “Đã đặt tên cho con chưa?”
Đào Như Tuyết đáp: “Bố đặt tên rồi ạ, Lý Tiểu Tiên, tên ở nhà là Tiên Nhi”.
Ngô Bình thơm con gái thêm vài cái nữa: “Tiên Nhi, tên thật là hay”.
Tiên Nhi nói: “Bố đi đâu mà mãi không về thăm Tiên Nhi, bố không nhớ Tiên Nhi sao ạ?”
Ngô Bình cười đáp: “Nhớ chứ, nhưng nơi mà bố đi khá kỳ lạ, rõ ràng đã ở mấy tháng nhưng thực tế chỉ mới trôi qua vài giờ thôi”.
Cả hai đưa Tiên Nhi về cung, Đào Như Tuyết nói đến chuyện của Tiên Giới.
“Huyền Bình, không thể không nói Đại Thiên Tôn thật sự rất có năng lĩnh. Đại Thiên Tôn đã biến Tiên Giới thành nơi giao lưu với các Khuyên giới khác. Ngày nay, tu sĩ có thể giao lưu với các khu vực khác thông qua Tiên Giới. Do phía chúng ta có Thiên Đạo hoàn chỉnh hơn, hiện nay một lượng lớn tu sĩ đã nương nhờ Đại Thiên Tôn hoặc đến đây an cư lạc nghiệp”.
Ngô Bình rất đỗi kinh ngạc: “Mở đường giao lưu với các Khuyên giới khác ư? Lợi hại!”
Đào Như Tuyết hỏi: “Huyền Bình, anh biết Khuyên giới mà chúng ta đang ở tên là gì không?”
Ngô Bình hỏi: “Đại lục Hồng Hoang?”
Đào Như Tuyết đáp: “Không phải, gọi là Đông Tam Giới. Tất cả Khuyên giới đều được Thần tộc phân chia khu vực thành Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung. Chúng ta ở vùng Đông, số thứ tự là ba, được gọi là Đông Tam Giới. Ngoài ra còn có Đông Nhất Giới, Đông Cửu Giới, Đông Thập Nhị Giới, vân vân”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Có nhiều khu vực đến thế sao?”
Đào Như Tuyết trả lời: “Giao thông giữa các giới rất khó khăn, những khu vực khác nhau được cai quản bởi các Thần tộc khác nhau”.
Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy. Còn phía Thiên Đình tiến triển thế nào rồi?”
Đào Như Tuyết nói: “Hiện nay một lượng lớn thợ lành nghề đang đến Thiên Đình, Đại Thiên Tôn đang xây dựng lại Thiên Đình”.
Ngô Bình hỏi: “Đại Thiên Tôn quả là người có tham vọng. Có điều Đại Thiên Tôn làm vậy, lẽ nào Thần tộc không can dự ư?”
Đào Như Tuyết bảo: “Cụ thể thì em không rõ, nhưng bây giờ Đại Thiên Tôn đã có năng lực rồi, có lẽ Thần tộc cũng không làm gì được”.
Ngẫm nghĩ một lúc, Ngô Bình nói: “Xem ra anh phải đến Tiên Giới một chuyến, tiện thể giao lưu với tu sĩ của khu vực khác một chút”.
Đào Như Tuyết: “Hiện giờ, Tiên Giới đã ban bố rất nhiều quy định được gọi là luật Thiên Quy, ai vi phạm cũng bị xử phạt dù có bất kỳ thân phận gì. Lúc em đến đã nhìn thấy một Thiên Tôn đang bị chặt đầu trên phố, còn có một Đạo Tổ bị huỷ tu vi, sau đó bị kéo ra đường lớn cho người dân bêu rếu”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Vậy là bây giờ không ai ở Tiên Giới dám phạm pháp đúng không?”