Trong đầu toàn là cảnh tượng trong Long Uyên, anh đến nơi tu luyện, tâm trí đắm chìm vào đó, bắt đầu nghiên cứu tình hình của Long Uyên. Thần thức của anh tiến vào Long Uyên, đến trước một tấm bia đá, quan sát chữ và hoa văn trên bia.

Nhìn rồi, anh mới phát hiện chữ trên tấm bia này và chữ được ghi chép trong sách của Tiền Huyền Tử hoàn toàn khác nhau. Chữ và hoa văn trên bia đá là “sống”, luôn luôn thay đổi, còn nội dung trong sách là cố định, không thay đổi.

Đứng trước bia đá, Ngô Bình nhìn chòng chọc, nghiên cứu sự kỳ diệu của nó. Nhìn càng lâu, nội dung trên bia đá thay đổi càng nhanh. Lúc này, khả năng nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình đã phát huy tác dụng. Mọi thay đổi trên bia đá đã tiến hành sắp xếp tổ hợp trong tâm trí anh. Bằng cách này, anh đã nhanh chóng phát hiện sự huyền diệu của bia đá. Nội dung được ghi trên bia đá là một sức mạnh thần kỳ ngự trị vũ trụ, mà sức mạnh này xuất hiện trong một hình thái riêng biệt.

Cơ thể Ngô Bình lập tức thực hiện ba mươi sáu động tác, động tác nào cũng rất khó. Hơn nữa, ba mươi sáu động tác này buộc phải tiến hành cùng lúc.

Nhưng người chỉ có một cơ thể, muốn làm ba mươi sáu động tác cùng lúc buộc phải nhờ sự giúp đỡ từ ý nghĩa của không gian thứ nguyên. May mà lúc mở Bí Tàng, anh đã chuẩn bị năng lực này.

Trong nháy mắt, xung quanh anh đã xuất hiện ba mươi sáu không gian thứ nguyên, mỗi không gian đều có cơ thể của anh, sau đó cùng lúc làm một động tác kỳ diệu. Vào khoảnh khắc cuối cùng, ba mươi sáu động tác hợp thành một, tương đương với việc anh thực hiện đồng thời ba mươi sáu động tác.

“Ầm!”

Hư không dao động, đại địa gầm thét, một luồng sức mạnh ngự trị vũ trụ xuất hiện. Tuy vô cùng ngắn ngủi, nhưng uy lực của nó khiến Ngô Bình rất đỗi kinh ngạc.

Cùng lúc ấy, trong Long Uyên đột nhiên xuất hiện một phù văn bí ẩn. Nó giải phóng sức mạnh huyền diệu, trở thành một phần của sức mạnh Long Uyên.

Ngô Bình suy tư. Anh đã hiểu được đại khái Long Uyên này là nơi thế nào rồi.

Lúc này, anh nghe thấy có người xin gặp, bèn đẩy cửa bước ra.

Một Long vệ cất lời: “Bệ hạ, cô Lâm Thanh Dao đang ở ngoài điện và xin gặp”.

Lâm Thanh Dao vốn là nữ đệ tử của điện Thanh Liên, Thục Sơn kiếm phái, sau đó gia nhập Thiên Địa kiếm tông, vì Ngô Bình mà trở thành đệ tử ưu tú, rất được xem trọng. Cô ấy đã là người phụ nữ của Ngô Bình từ lâu, chẳng qua trước đó vẫn luôn bế quan, gần đây mới xuất quan. Vừa ra ngoài, cô ấy đã đến tìm Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Mời đến hậu hoa viên”.

Hậu hoa viên của hoàng cung, hai chị em Lâm Thanh Dao và Lâm Bích Dao đã đến. Họ tò mò nhìn ngó xung quanh. Khí thế của hoàng cung đế quốc Thiên Võ nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Trước kia họ cảm thấy Thiên Địa kiếm tông đã hùng mạnh lắm rồi, nhưng so với đế quốc Thiên Võ thì đúng là một trời một vực, kém rất xa.

“Thanh Dao, Bích Dao”, lúc này, một giọng nói thân thuộc vang lên.

Lâm Thanh Dao vội đứng dậy. Nhác thấy Ngô Bình tiến lại, cô ấy bèn vui sướng chạy đến, do dự một chút nhưng vẫn ôm chặt người đàn ông này.

Ngô Bình cười nói: “Thanh Dao, lần này em bế quan, tu vi đã tăng rất nhiều”.

Lâm Thanh Dao đáp: “Sau khi xuất quan, em mới biết bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Biết thế thì em đã không bế quan rồi”.

Lâm Bích Dao cười bảo: “Anh rể, nghe nói hậu cung của anh có rất nhiều người đẹp, không biết có vị trí dành cho Thanh Dao không?”

Ngô Bình nói: “Dĩ nhiên là có rồi”.

Lâm Thanh Dao hỏi: “Huyền Bình, em muốn Bích Dao ở lại đây cùng em, có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play