Ngô Bình giơ tay tóm lấy roi, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài, vĩnh viễn không được tới đây!”

Cô ta tức điên: “Hay lắm Tiền Huyền Tử, anh tìm gái khắp nơi thì cũng thôi, giờ còn muốn đuổi tôi đi à. Được, tôi đi, anh đừng hối hận!”

Cô ta tức tối rời đi, đám phụ nữ nhìn nhau, Tiền Huyền Tử đang giúp họ sao?

Lãnh Hương lặng lẽ nói: “Công tử, cô ta là vợ Tiền Huyền Tử, đến từ nhà họ Dư, một trong các gia tộc lớn trong Huyền Chân Giáo, nhà đó còn mạnh hơn nhà họ Tiền. Cô ta ôm hận đi về, nhà họ Dư chắc chắn sẽ không bỏ qua”.

Ngô Bình không quan tâm, nói: “Tôi không thể nhìn cô ta làm loạn mà không quản. Không cần quan tâm cô ta, chúng ta đến hang động đã”.

Hai người đến một đại điện, trong đó có một trưởng lão đang ngồi đọc sách. Ngô Bình vào thì ông ta ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì?”

Ngô Bình: “Thưa trưởng lão, tôi muốn đi lĩnh ngộ bia đá dưới lòng đất”.

Trưởng lão: “Có thể đi, nhưng chỉ có thể ở đó mười canh giờ, đến giờ phải ra. Hơn nữa mỗi lần đi phải nộp một trăm triệu tiền Thần Long”.

Ngô Bình không ngờ còn phải nộp tiền, nhưng anh cũng không để ý mà nộp tiền ngay, sao đó đi xuống lòng đất qua một cánh cửa phía sau điện.

Đi xuống lòng đất, Ngô Bình bước vào một thời không riêng biệt. Trong thời không này có một loại khí tức khiến anh cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nhưng anh ngẫm nghĩ thật kỹ mà vẫn không rõ sự quen thuộc này đến từ đâu.

Phóng tầm mắt ra xa, phía trước là một đống hoang tàn đổ nát, cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đều dựng bia đá, nhưng phần lớn bia đá đã bị phá hủy, chỉ còn lại một số ít.

Đứng trong đống đổ nát, Ngô Bình mới phát hiện thời không này chỉ là một mảnh vụn còn sót lại của một khoảnh khắc nào đó, không có sức sống. Nó giống như một bức tranh, nhưng bức tranh này là không gian ba chiều, con người cũng có thể đi lại trong tranh.

Anh đi đến một tấm bia đá chỉ còn lại một nửa, đưa tay nhặt một mảnh vỡ. Mảnh vỡ chẳng có gì quan trọng, nhẹ tựa lông hồng khi nằm trong tay anh.

Đúng lúc này, thời không Long Uyên do anh mở ra bỗng rung chuyển dữ dội, toả ra khí tức rất kỳ diệu. Sau đó khung cảnh biến dạng, biến thành một luồng sáng, bay vào thời không Long Uyên của Ngô Bình,

Vốn dĩ trong Long Uyên chỉ có một khu vực nhỏ được bao quanh bởi sương mù. Sau khi luồng sáng ấy tiến vào, cảnh tượng mà anh đã nhìn thấy trước đó cũng được chuyển vào Long Uyên và trở nên sinh động hơn. Cỏ dại trên đống hoang tàn ấy đã ngập tràn sức sống.

Anh kinh ngạc, lại nhìn ra bên ngoài. Mọi thứ đều biến mất, không còn thông tin gì, không còn bia đá, nơi này chỉ là một hang ngầm khổng lồ mà thôi.

Giật nảy mình, anh vội vã bước ra ngoài. Trưởng lão trong điện cười hỏi: “Sao, chỉ nhìn một chút thôi đã đi ra rồi à?”

Ngô Bình đáp: “Nhìn sơ qua mà thấy không hiểu, nên đành thôi”.

Trưởng lão nói: “Không hiểu là chuyện bình thường, hiểu mới là lạ ấy chứ”.

Vừa ra ngoài, anh lập tức nói với Lãnh Hương: “Dẫn theo người nhà cô, đi cùng tôi”.

Lãnh Hương gật đầu, cùng Ngô Bình đi đến nhà mình. Gia đình Lãnh Hương có vài trăm người bao gồm người hầu và thành viên trong gia đình, sống trong một căn biệt thự rất lớn.

Ngô Bình liếc nhìn biệt thự, sau khi bàn bạc với Lãnh Hương, bèn phất tay một cái. Cả căn biệt thự và vùng đất dày ba mươi mét đều bay lên, cùng anh tiến thẳng đến đế quốc Thiên Võ.

Đến đế quốc, Ngô Bình tìm một nơi có địa thế và vị trí tốt, đào đất lên rồi đặt cả biệt thự vào đó, vừa vặn vô cùng.

Mặt đất hơi rung chuyển. Người trong biệt thự thi nhau chạy ra xem mới phát hiện họ đã sống ở một nơi khác. Lãnh Hương vội giải thích với họ. Ngô Bình không xuất hiện mà về thẳng hoàng cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play