Khi Ngô Bình đến hầm ma, hàng chục con quái vật lao về phía anh với vẻ mặt trống rỗng. Anh vung tay phải, thánh vực được mở ra, những con quái vật xung quanh đột nhiên im lặng, cơ thể chúng cứng lại, não chúng sưng lên, sau đó là những âm thanh “xì xì” liên tục vang lên, tất cả quái vật đều nổ tung trong đầu, chết tại chỗ.
Thánh vực của Ngô Bình chỉ mới được mở ra, anh chưa dùng bất cứ sát cục nào, nhưng nó đã bao phủ xung quanh hầm ma, một khi tất cả quái vật lao ra khỏi hầm ma, chúng sẽ nổ tung và chết ngay lập tức.
Những con quái vật không dám ló đầu ra nữa, mặt đất đầy xác quái vật, chất đống thành núi.
Lúc này Ngưu Chấn Thiên dẫn theo tất cả nhân mã đi tới, ông ta nhìn xương cốt rải khắp nơi trên mặt đất, kinh ngạc nói: “Thực lực của bệ hạ quá kinh khủng, những quái vật này đã giết mấy trăm vạn thuộc hạ của thần, vậy mà người lại giết bọn chúng chỉ trong nháy mắt!”
Ngô Bình: “Ngưu Chấn Thiên, ông có biết nguồn gốc của hầm ma này không?”
Ngưu Chấn Thiên: “Thần có nghe nói một chút tin đồn, hầm ma này đã tồn tại từ lâu, thỉnh thoảng lại mở ra một lần, bên dưới hẳn là áp chế một thời không nào đó, nhưng cứ cách một khoảng thời gian là thời không này sẽ xuất hiện vết nứt, quái vật bên trong đều sẽ chui ra từ khe nứt, mỗi một lần quái vật xông ra đều sẽ tạo thành tai nạn cực lớn”.
Đúng lúc này, một cái đầu cực lớn thò ra từ hầm ma, đó là đầu của một con rắn khổng lồ. Con rắn có hai mắt to như cửa sổ, toàn thân màu đỏ, muốn phá vỡ thánh vực của Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh: “Một con quái vật cũng dám chống cự, Thập phương sát cục, chém cho ta!”
Mười loại sức mạnh liền giáng xuống, con rắn khổng lồ có khí thế còn đáng sợ hơn cả Đạo Tổ trong nháy mắt đã bị xé nát, chết ngay lập tức.
Sau khi giết con rắn lớn, Ngô Bình suy nghĩ một lúc và lấy ra năm con rối. Những con rối này được anh lấy từ chỗ Thanh Đồng Thần Vương, ngay cả Thanh Đồng Thần Vương cũng không thể luyện chế chúng.
Bây giờ Ngô Bình sở hữu thánh vực, chỉ với một ý nghĩ, năm con rối bằng đồng liền phát ra năm loại ánh sáng, mỗi loại tượng trưng cho sức mạnh của ngũ hành. Năm con rối biến thành những người khổng lồ cao một nghìn mét, đứng xung quanh hầm ma và tạo thành một đại trận trấn áp ngũ hành.
Đại trận vừa tung ra, cửa hầm liền xuất hiện một cái nắp bằng đồng cực lớn bao phủ chặt chẽ hầm, ngăn không cho quái vật bên trong chui ra.
Những tướng sĩ của đế quốc Thiên Võ cũng đã đến, Ngô Bình yêu cầu họ thu dọn chiến trường và xử lý xác chết của những con quái vật.
Vào lúc này, Ngô Bình cảm thấy rằng ở phía bắc xa xôi, một Thiên Môn khổng lồ đã được dựng lên, đó là Tây Thiên Môn.
“Xem ra Đại Thiên Tôn muốn dựng lại Thiên Đình, muốn làm Thiên Đế”, anh nói với mọi người.
Tư Không Vũ nói: “Bệ hạ, nếu như Thiên Đình xuất hiện, tất cả các quốc gia đều sẽ trở thành chư hầu của Thiên Đình, đế quốc Thiên Võ cũng không ngoại lệ”.
Ngô Bình: “Việc này cũng không có gì là không tốt. Ta thành lập đế quốc Thiên Võ để mang lại lợi ích cho người dân. Nếu Thiên Đình có thể khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn, tại sao lại không ủng hộ?”
Tư Không Vũ: “Thiên Đình chưa chắc đã làm tốt bằng bệ hạ”.
Ông ta dừng một chút, nói: “Bệ hạ, nhân lúc trước khi Thiên Đình chưa được thành lập, có thể cài mấy người vào bên đó”.
Ngô Bình: “Chuyện này không gấp”.
Anh nhìn xung quanh hỏi: “Nơi này cách biên giới ước chừng 120.000 dặm, khi những quái vật này xuất hiện, các thế lực và người xung quanh đều chết hoặc chạy trốn. Từ đó về sau, nơi đây chính là lãnh thổ của đế quốc Thiên Võ chúng ta”.
Anh lập tức ra lệnh cho các quan phụ trách đo đạc khoanh đất, cắm mốc biên giới. Khu vực mới được thêm vào này rộng 120.000 dặm từ đông sang tây và dài 150.000 dặm từ bắc xuống nam. Trên lãnh thổ có nhiều sông ngòi, lượng mưa dồi dào, hệ động thực vật phong phú.