Anh mở thánh vực, thánh vực liền bao phủ bán kính ba nghìn dặm, trong không trung xuất hiện rất nhiều quân cờ, những quân cờ này là do sức mạnh mạnh nhất mà anh nắm giữ tạo thành.

Sức mạnh Ngọc Hoàng, sức mạnh Câu Trần, sức mạnh Tử Vi, sức mạnh Xích Minh, sức mạnh các kỷ nguyên mà anh hấp thụ đều được ngưng tụ thành quân cờ, xuất hiện trong thánh vực của anh.

Trong Thiên hạ đệ tam sát cục có ba trăm sáu mươi quân cờ, có thể đi ngược lại chín quân, mỗi bước có nhiều biến hóa, rất bí ẩn và khó lường, có sức mạnh đáng sợ.

Ngô Bình mỗi lần hạ một quân cờ đều phải chịu rất nhiều áp lực, hạ ba trăm quân cờ thì đầu đau như búa bổ, gần như không thể suy nghĩ được.

Hít một hơi thật sâu, anh buộc mình phải tỉnh táo, tiếp tục hạ cờ.

Ba trăm ba mươi, ba trăm năm mươi, ba trăm năm mươi tám!

Vẫn còn hai quân cờ là ván cờ có thể kết thúc, nhưng Ngô Bình không thể nghĩ được nữa, cơ thể anh trở nên cứng đờ.

Anh trợn to hai mắt, cố hết sức hạ quân cờ thứ ba trăm năm mươi chín, nhưng dù thế nào cũng không được, dường như sức mạnh của vận mệnh đang ngăn cản anh. Có một giọng nói cảnh cáo anh, một sinh linh nhỏ bé như cậu không xứng có được sát chiêu mạnh mẽ như vậy, từ bỏ đi, nếu không trời đất sẽ không dung thứ!

Nghe thấy giọng nói này, Ngô Bình vô cùng tức giận, anh gay gắt nói: “Số phận của ta là do ta quyết định, không phụ thuộc vào trời đất! Hạ cho ta!”

“Ầm!”

Quân cờ thứ ba trăm năm mươi chín hạ xuống, không trung sụp đổ, thời không vô tận ào hết ra, tất cả đều bị thánh vực trấn áp.

Mà Ngô Bình cũng không ngờ anh đột phá đến cảnh giới cuối cùng của Địa Tiên, cảnh giới Thiên Mệnh!

Nếu không phải anh bước vào cảnh giới Thiên Mệnh, anh hoàn toàn không thể nào hạ quân cờ thứ ba trăm năm mươi chín.

Anh khẽ mỉm cười, cơ thể dần lấy lại sự thư thái, đầu óc tỉnh táo nên dễ dàng hạ quân cờ thứ ba trăm sáu mươi.

“Ầm!”

Sương mù mịt mờ, trời đất mất đi màu sắc, thánh vực là một thế giới của riêng anh, sức mạnh tiến hóa ẩn chứa sát ý, đại đạo trong vũ trụ mất đi trật tự muốn can thiệp vào, nhưng lại bị dễ dàng phá giải.

Ngô Bình hoàn thành Thiên hạ đệ tam sát cục, anh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nơi này chính là thánh vực, Tự thành thiên địa!”

Anh không tham lam, vì vậy anh quyết định nghỉ ngơi vài ngày sau khi tu luyện.

Anh vừa xuất quan đã thấy bên ngoài có người chờ đợi, đó là một Long vệ, người đó bẩm báo: “Thưa bệ hạ! Đại quân nhân ngưu tác chiến với địch, hơn năm trăm nghìn người chết và bị thương, hiện tại quân ta đã chi viện, nhưng kẻ thù quá mạnh nên rất khó để đẩy lùi!”

Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: “Là thế lực nào?”

Long vệ: “Có một cái hố sâu không đáy, đường kính hơn ba trăm dặm, là hầm ma, một lượng lớn yêu ma từ trong đó xông ra, không ngừng tiến sát biên giới”.

Ngô Bình cười lạnh: “Đám ma vật này đúng là muốn chết! Đi theo ta!”

Dứt lời, một tia sáng bay lên trời, anh đưa Long vệ đi tới hầm ma.

Một luồng ánh sáng thần thánh xẹt qua chân trời, đáp mạnh xuống trước một cái hầm. Xung quanh hầm dày đặc quái vật, những quái vật này có hình thù kỳ dị, đủ loại khác nhau, có con giống rắn, có con giống bọ cạp, có con giống sói, có con giống khỉ tám tay, chúng đều tràn đầy sức mạnh, tấn công tất cả sinh vật sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play