Thiếu niên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm, người này mặc đồ không giống người của hoàng triều Đại Chấn.

Hoàng đế trẻ tuổi lại rất bình tĩnh: “Anh là ai? Thừa tướng phái tới sao?”

Người đến chính là Ngô Bình, anh vừa hỏi vừa mò tới đây: “Thừa tướng là cái thá gì, sao có thể sai phái tôi?”

Thiếu niên nghe anh nói vậy thì rất có thiện cảm: “Ồ, anh không sợ thừa tướng giết mình à?”

Ngô Bình: “Nếu ông ta biết năng lực của tôi thì người sợ hãi chính là ông ta!”

Chỉ hai câu nói đã khiến thiếu niên cảm thấy Ngô Bình thú vị: “Sao anh vào được hoàng cung, không ai chặn đường sao?”

Ngô Bình: “Trong thiên hạ này, tôi muốn tới đâu, không ai cản được!”

Lúc này, vài thị vệ phát hiện Ngô Bình, lập tức lao đến. Thị vệ trong cung đều là người của Hầu Tổ, thực lực mạnh mẽ, hai thị vệ cấp tiên lập tức vung đao chém.

Ngô Bình thản nhiên: “Đứng yên!”

Anh vừa dứt lời, hai người ngừng trên không, vẫn giữ nguyên tư thế vung đao.

Thiếu niên kinh hãi: “Các hạ quá mạnh!”

Ngô Bình ngồi xuống cạnh thiếu niên, cậu ta cũng không sợ anh, cười nói: “Anh xuất hiện trong cung, giờ lại ngồi trước mặt tôi, chẳng lẽ là tới tìm tôi?”

Ngô Bình nói: “Tiểu hoàng đế, nghe nói cậu bị thừa tướng nẫng mất thực quyền, tôi cảm thấy người này không có lương tâm, thế nên quyết định tới giúp cậu”.

Thiếu niên mỉm cười: “Anh có thể bịa ra lý do nào bình thường hơn một chút không?”

Ngô Bình đáp: “Được rồi. Hầu tổ kia đắc tội với tôi, tôi vốn định đập chết ông ta luôn; nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng rút củi dưới đáy nồi, chặt đứt căn cơ của Hầu môn một cách triệt để”.

Hai mắt thiếu niên sáng ngời: “Thế nên lợi ích của chúng ta trói buộc với nhau, anh đến để giúp tôi?”

Ngô Bình bật cười: “Đúng vậy”.

Thiếu niên đáp: “Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta…”

Cậu ta chưa dứt lời, hai người đã biết mất.

Ngay sau đó, hai người đến một ngọn núi bên trong lãnh thổ của hoàng triều Đại Chấn, xung quanh trồng đầy cổ thụ, hoa nở chim hót, mây mù lượn bay.

Ngô Bình lấy ra bàn, ghế và một ít thức ăn đồ uống, mỉm cười nói: “Tiểu hoàng đế, cậu đừng khách sáo”.

Thiếu niên rất thả lỏng, cậu ta quơ lấy một vốc hạt dưa, cảm thấy mùi vị rất ngon: “Hạt dưa này được rang thế nào vậy, ngon quá đi mất”.

Ngô Bình đáp: “Nếu cậu thích thì tôi tặng cậu vài trăm cân cho cậu ăn thỏa thích”.

Thiếu niên mỉm cười: “Tôi có thể biết tên và thân phận của anh không?”

Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là được. Tôi tên Lý Huyền Bình, chức vụ giống y như cậu, tôi là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ”.

Thiếu niên hỏi: “Tôi là Thạch Xương Huy. Anh Lý, anh định giúp tôi thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Chỉ một mình tôi là đủ giúp cậu”.

Thạch Xương Huy rất kinh ngạc: “Một mình thôi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi có nhiều khá nhiều kinh nghiệm đánh nhau, vả lại Hầu tổ kia không phải đối thủ của tôi”.

Thạch Xương Huy hỏi: “Nhưng với thực lực của Hầu tổ, đến cả Đạo tổ cũng không phải đối thủ của ông ta, anh có đánh lại nổi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play