Ngô Bình vung tay áo, một luồng khí đánh bay thích khách. Anh nhìn tên áo đen cười lạnh: “Chỉ là một Bán Thần, chút thực lực cỏn con kia mà dám tới Thiên Võ này giở thói ngang ngược sao? Hỉ Bảo, tóm hắn!”
Bùm!
Một bóng dáng nhảy ra ngoài theo thị vệ. Dạo này Lý Nguyên Tượng chỉ theo thị vệ làm vệ, trừ Ngô Bình và vài ba người khác, không ai biết thân phận thật sự của cậu ấy.
Lý Nguyên Tượng cũng mặc đồ thị vệ, thích khách kia chẳng coi Lý Nguyên Tượng ra, tay vừa vung, một sợi màu bạc bay tới.
Sợi màu bạc này có thế cắt đứt vạn vật, uy lực vô tận. Nhưng Lý Nguyên Tượng lại tung ra một đấm, sợi dây bạc bị đứt thành vô số đoạn, quyền ấn đáng sợ nện vào cơ thể thích khách.
Răng rắc!
Xương toàn thân thích khác vỡ vụn, người nện xuống đất đầy đau đớn, trong mắt chỉ còn sự sợ hãi.
Lý Nguyên Tượng bóp cổ gã, đeo gông rồi giao gã cho thị vệ khác, dẫn đi giam giữ.
Hầu Tập choáng váng, hắn ta cứ tưởng thích khách này có thể khiến hoàng đế sợ hãi nhưng ai ngờ gã lại bị một thị vệ bình thường chế ngự, sao có thể như vậy?
Ngô Bình nhìn Hầu Tập: “Hầu Tập, ngươi dẫn thích khách tới đại điện ám sát trẫm, đây là tội nặng. Người đâu, tịch thu gia sản và xử tử cả tộc Hầu Tập, toàn bộ tài sản sung công!”
Cuối cùng Hầu Tập cũng cảm thấy sợ hãi, hắn ta quỳ trên đất, cầu xin: “Bệ hạ tha mạng. Thần đáng chết, thần biết sai rồi!”
Ngô Bình nào chịu nghe, sai người mang Hầu Tập xuống chém đầu.
Cùng ngày, cả nhà Hầu Tập có ba trăm bảy mươi sáu người bị chém đầu thị chúng, đồng thời toàn bộ tài sản đều bị tịch thu bao gồm bất động sản, cửa hàng,…
Giết cả tộc Hầu Tập xong, Ngô Bình biết Hầu Tổ sẽ nhanh chóng trả thù thôi, anh bảo Đường Tử Di trấn giữ hoàng cung, sau đó đi tới hoàng triều Đại Chấn.
Hoàng triều Đại Chấn cách Thiên Võ trăm vạn dặm, tu sĩ bình thường phi hành thì cũng tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng Ngô Bình chỉ tốn vài phút, biên cảnh Đại Chấn hiện ra trong phút chốc, anh hỏi thăm một chút rồi đi thẳng tới hoàng đô.
Trong hoàng đô, Ngô Bình lặng lẽ tiến vào hoàng cung.
Giờ phút này, một thiếu niên mười bảy, mười tám mặc áo bào vàng đang ngồi ngẩn ngơ bên ao cá vàng, trong tay cầm thức ăn cho cá, hồi lâu vẫn không ném xuống.
Bên cạnh, một thái giám nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, người ngồi suốt hai tiếng rồi, muốn về nghỉ ngơi không ạ?”
Thiếu niên thản nhiên nói: “Ta không muốn quay về!”
Tiểu thái giám: “Hoàng thượng, người còn phải xử lý tấu chương!”
Thiếu niên: “Không cần ta phải xử lý, có thừa tướng rồi, ta phê hay không cũng có gì khác nhau?”
Sắc mặt tiểu thái giám thay đổi: “Bệ hạ, người đừng nói thế, cẩn thận tai vách mạch rừng”.
Trong mắt thiếu niên hiện lên tia buồn bã, lẩm bẩm: “Phụ hoàng để lại cơ nghiệp lại hủy trong tay ta, ta không cam lòng!”
Sắc mặt thái giám tái mét: “Bệ hạ, đừng nói nữa!”
Thiếu niên: “Năm đó phụ hoàng quá nhân từ, nếu thủ đoạn của ông ấy tàn nhẫn hơn một chút thì ta cũng sẽ không trở thành hoàng đế bù nhìn thế này”.
“Hoàng đế bù nhìn? Đáng thương quá”, một âm thanh đột nhiên vang lên.