Thủy Sinh ôm cổ Ngô Bình, thì thầm với anh: “Phụ hoàng, con cũng cảm thấy con sai rồi”.

Ngô Bình rất mừng: “Thủy Sinh, biết sai rồi sửa là việc rất tốt”.

Nguyệt Vũ nghe thấy động tĩnh nên bước ra – trước nay cô ấy ít giao tiếp với mọi người, nếu không chăm sóc con cái thì cũng chỉ chăm chú tu luyện. Trông thấy Ngô Bình đến, cô ấy mừng rỡ hỏi: “Lý lang tới từ bao giờ thế?”

Ngô Bình kể lại sự việc xảy ra ban nãy, Nguyệt Vũ giận dữ: “Thứ nô tài chết tiệt, ai bảo ngươi nói những điều này với hoàng tử? Người đâu, lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng, đuổi khỏi hoàng cung, không bao giờ dùng lại nữa!”

Nhưng Ngô Bình lại ngăn cản Nguyệt Vũ, anh nhìn chằm chằm vào cung nhân tên Thượng Nguyên kia: “Nói đi, kẻ nào sai ngươi làm như vậy?”

Anh nói được làm được khiến cung nhân Thượng Nguyên kia run như cầy sấy: “Là Hầu đại nhân nói vậy. Hầu đại nhân nói, hoàng tử phải được bồi dưỡng từ nhỏ, mà nô tài là người bên cạnh hoàng tử. Nếu sau này hoàng tử làm hoàng đế, nô tì sẽ là đại tổng quản. Bệ hạ, nô tì đáng chết, nô tì không nên nói như vậy!”

Ngô Bình không lộ ra biểu cảm gì, tiếp tục hỏi: “Hầu đại nhân nào?”

Thượng Nguyên đáp: “Hầu Tập đại nhân”.

“Hầu Tập?”, Ngô Bình nheo mắt. Tên Hầu Tập này không đơn giản, sau lưng hắn ta là Hầu thị – gia tộc thương nghiệp lớn nhất của đế quốc Thiên Võ.

Hầu thị kinh doanh cầm đồ, đổi tiền, chuỗi cửa hàng, phiêu cục, vân vân, phạm vi hoạt động trải khắp đại lục Côn Luân. Đế quốc Thiên Võ chỉ là một phần trong bản đồ kinh doanh của Hầu thị.

Gần đây đại lục Hồng Hoang được thống nhất khiến Hầu thị trở nên nhộn nhạo. Tin tình báo cho hay, Hầu thị đã liên lạc với một vị lão tổ của Hầu thị, đồng thời được đối phương chi viện.

“Hầu Tập còn nói gì nữa?”. Anh hỏi.

Thượng Nguyên đáp: “Hầu Tập đại nhân còn nói, ngày sau thiên hạ này sẽ là thiên hạ của Hầu thị, trong mắt họ, hoàng đế cũng chẳng là cái thá gì”.

Ngô Bình xua tay: “Lôi xuống dưới, xử phạt theo pháp luật”.

Thượng Nguyên này bầu bạn cùng Thủy Sinh một thời gian khiến cậu bé thấy không nỡ, bèn đứng ra cầu xin: “Phụ hoàng, có thể không giáng tội Thượng Nguyên không?”

Ngô Bình đáp: “Thủy Sinh, nếu làm sai thì phải trả giá. Tên Thượng Nguyên kia xúi giục con đánh anh trai của mình, con nói xem hắn có phải người tốt không?”

Thủy Sinh lắc đầu: “Hắn là người xấu!”

Ngô Bình nói: “Đúng rồi. Con và các anh chị em, con và bố mẹ mới là quan hệ thân nhất. Sau này dù chuyện gì xảy ra, các con cũng phải đoàn kết một lòng, bảo vệ lẫn nhau. Nếu người ngoài muốn chia rẽ quan hệ giữa các con, kẻ đó chắc chắn là kẻ thù của Lý gia chúng ta!”

Thủy Sinh gật đầu như bổ củi: “Phụ hoàng, Thủy Sinh nhớ rồi!”

Nói xong, Thủy Sinh chạy tới trước mặt Đỉnh Nhi, cúi người thật sâu: “Anh ơi, em sai rồi, anh có thể tha thứ cho em không?”

Đỉnh Nhi lớn hơn mấy tuổi, cậu bé xoa đầu Thủy Sinh: “Anh em chúng ta càng đánh càng thân thiết, tất nhiên anh sẽ bỏ qua cho em. Nhưng mà sau này em phải nghe lời anh đấy”.

Thủy Sinh gật đầu: “Vâng, em nghe lời anh”.

Trẻ con chẳng bao giờ giận nhau qua đêm, nói vài câu rồi lại cười hi hi ha ha chơi đùa cùng nhau.

Sau khi hai đứa trẻ đi rồi, Nguyệt Vũ mới nói: “Lý lang, Hầu gia dám can dự vào việc của hoàng gia, tội nghiệt quá nặng, phải nghiêm trị!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play