Ngày hôm sau, sau khi thu phục được Ngưu Chấn Thiên, Ngô Bình được biết, Thanh Minh Lũ lập chiến công, hiện giờ đã trở thành mãnh tướng đầu tiên dưới quyền của Thiên Soái, nhận được phần thưởng lớn. Đương nhiên những phần thưởng này có một phần đáng kể vào tay anh.

Tiếp theo đó, Ngô Bình đã trải qua những ngày tháng bình yên, hàng ngày dạy con tập võ, cùng vợ du ngoạn, có lúc thì tu luyện và luyện đan, tiện thể xử lý chút chuyện triều chính.

Hôm nay, Ngô Bình đang xử lý tấu chương, Đỉnh Nhi đột nhiên chạy tới, ôm lấy chân Ngô Bình rồi nói: “Phụ hoàng, em Tinh Kiếm đánh con”.

Ngô Bình đặt bút xuống rồi hỏi: “Tinh Kiếm đánh con? Tại sao?”

Đỉnh Nhi nhíu mày: “Em ấy nói đánh thắng con, sau này em ấy có thể làm Hoàng Đế”.

Ngô Bình hơi ngẩn người ra, đứng dậy đi tìm Lý Tinh Kiếm.

Lý Tinh Kiếm là con trai của anh và Nguyệt Vũ, Tiểu Đỉnh Nhi hai tuổi, nhưng Tinh Kiếm có thiên phú khiến người ta kinh ngạc, từ nhỏ đã thu hút thần tọa Thanh Đồng, Ngô Bình còn cho cậu bé Thập Phương Sát Ấn. Bởi vì bàn về thực lực, Đỉnh Nhi có lớn hơn cũng đánh không lại em trai.

Ngô Bình đi đến khu mà Nguyệt Vũ ở thì nhìn thấy Thủy Sinh đang đứng ở cửa, một cung nhân đang nói chuyện với cậu bé.

“Điện hạ, sao người có thể ra tay với Đại Hoàng Tử được chứ?”

Thủy Sinh nói: “Thượng Nguyên, không phải ông nói, sau này anh ấy sẽ tranh ngôi vị Hoàng Đế với tôi hay sao? Với lại đã tranh ngôi vị Hoàng Đế thì anh ấy sẽ giết tôi”.

Thượng Nguyên vội vàng bụm miệng cậu bé: “Ôi Tiểu Điện hạ của tôi, chuyện này không thể nói ở bên ngoài. Cái mà tiểu nhân nói đều là ghi chép trong sử sách, chỉ là để nhắc nhở người”.

Thủy Sinh: “Sau này anh ấy sẽ giết ta, đương nhiên ta phải đánh anh ấy, chuyện này có gì không đúng?”

Nghe đến đây, mặt Ngô Bình trầm xuống như nước, anh đi đến trước mặt Thủy Sinh.

Gã cung nhân tên Thượng Nguyên kia giật cả mình, quỳ trên mặt đất với sắc mặt tái nhợt.

Thủy Sinh vẫn còn nhỏ, cậu bé ôm lấy chân Ngô Bình: “Phụ Hoàng!”

Ngô Bình bế cậu lên rồi nói: “Thủy Sinh, nghe nói con đánh anh trai hả?”

Thủy Sinh gật đầu: “Là con đánh”.

Ngô Bình: “Các con là anh em, sao lại đánh nhau chứ? Thượng Nguyên này nói với con, sau này anh con sẽ làm Hoàng Đế, sau đó giết con, đúng không?”

Thủy Sinh gật đầu: “Dạ, Thượng Nguyên nói như vậy ạ. Phụ Hoàng, con rất sợ, con không muốn bị anh giết chết”.

Ngô Bình cười nói: “Sao anh trai lại tranh ngôi vị Hoàng Đế với con chứ? Anh trai càng không thể giết con. Với lại, nếu như con thật sự thích làm Hoàng Đế, bố sẽ gây dựng thêm một đất nước lớn như này cho con, để con được làm Hoàng Đế mãi mãi”.

Thủy Sinh nghe thấy mỗi người một ghế hoàng đế mới hỏi: “Vậy chị cũng làm hoàng đế được sao?”

Ngô Bình bật cười: “Có thể chứ. Chỉ cần các con thích, đều có thể làm hoàng đế!”

Trẻ con thường thích những thứ nó không có được, còn thứ mà ai cũng có được, cậu bé lập tức mất hết hứng thú, thở dài một tiếng rồi nói: “Nói như thế thì hoàng đế cũng không phải là thứ gì hiếm có”.

Đúng lúc này, Đỉnh Nhi chạy tới: “Thủy Sinh, nể tình em vẫn còn nhỏ, bây giờ em mà xin lỗi thì anh sẽ tha cho em”.

Thủy Sinh tỏ ra bướng bỉnh: “Em không xin lỗi đấy!”

Ngô Bình nhéo mặt thằng bé: “Những lời Thượng Nguyên nói đều là nói dối. Hắn chỉ là một tên nô tài, có hiểu gì đâu chứ? Chẳng phải bố đã bảo con phải ngoan ngoãn theo thầy học hành rồi à? Học hành mới hiểu rõ lý lẽ, đúng không nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play