Anh đi đến trước mặt Tư Không Vũ. Tư Không Vũ biết thân phận của Ngô Bình, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, quân địch khí thế ngùn ngụt, e rằng chúng ta sẽ tổn thất nặng nề trong trận chiến lần này”.

Ngô Bình đáp: “Ông chỉ cần cầm quân, tôi sẽ hỗ trợ ông”.

Nghe được câu này của Ngô Bình, Tư Không Vũ liền vững dạ hơn.

Phía thần triều Đại Uy, một thần tướng đang ngồi trên lưng một con thần thú, thần thú là một con hổ thần cao mười mấy mét, toàn thân có màu máu, mắt phát ra ánh sáng tím u ám.

Thần tướng này là một đại thần, đến từ một gia tộc lớn của Thần tộc. Hắn quan sát quân đội của đế quốc Thiên Võ, ánh mắt sắc lạnh.

Lúc này, tu sĩ Nhân tộc ở bên cạnh cất lời: “Thần soái, tinh binh của đế quốc Thiên Võ không thể xem thường. Chắc chắn chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều tướng sĩ sau trận chiến này”.

Đại thần này lãnh đạm nói: “Hàng triệu bán thần, chết đi vẫn có thể tái tạo. Nhưng binh lính của đế quốc Thiên Võ mà chết thì rất khó đào tạo lại. Tiếp theo, chúng ta liều chết với đối phương, xem ai có thể gánh chịu được!”

Hắn cao giọng: “Đội quân tiên phong, xông lên!”

Quân tiên phong có mười vạn người, đều là tinh binh trong tinh binh, lập tức phát động tấn công về phía đại quân Thiên Võ.

Ngô Bình liếc nhìn, đoạn chỉ tay vào không trung. Vô số tờ giấy lập tức hiện ra, tự động xếp thành hình chiến binh. Thần quang loé lên, những người giấy này biến thành chiến binh con rối cao mười mét, tay cầm vũ khí, lao về phía quân địch với sát khí ngút trời.

“Ầm ầm ầm!”

Bọn họ di chuyển đồng bộ, khí tức khủng khiếp. Đây là Thánh thuật mà chỉ Thánh nhân mới có thể thực hiện, vạn vật trong trời đất đều có thể biến thành binh lính.

Nhìn thấy cảnh này, đội quân tiên phong giảm hẳn sĩ khí, đồng loạt lui lại.

Đại thần kia nổi giận: “Kẻ nào lùi bước, chém đầu!”

Hết cách, quân tiên phong đành cắn răng xông lên. Khi hai bên va chạm, trận chiến nổ ra. Những người giấy này đã biến thành Thánh binh, tất cả đều có năng lực của Thiên Tiên. Đao kiếm loé sáng, một lượng lớn bán thần bị chém chết, còn chẳng đủ sức chống trả.

“Chết tiệt!”, thần tướng nọ giận dữ rống to. Hắn bay lên cao, khoá chặt mục tiêu Ngô Bình, sau đó lao về phía anh với ý định giết chết đối phương!

Ngô Bình chỉ tay vào không trung, một luồng hắc quang liền xâm nhập cơ thể của đại thần kia, lực hỗn loạn bùng phát. Ngay lập tức, hắn từ trên trời rơi xuống, vẻ mặt đau đớn, khí tức va đập lung tung, ý thức rối loạn.

Lúc này, một mãnh tướng của đế quốc Thiên Võ xông đến chém đứt đầu đại thần!

Chủ soái bị chém, binh mã của thần triều Đại Uy lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn. Tư Không Vũ liền chỉ huy đại quân tiến hành truy đuổi và giết địch.

Binh bại như núi lở, chưa đầy một canh giờ, binh lính của thần triều Đại Uy đã chết, đã bị thương, đã trốn chạy, đã đầu hàng. Nhân cơ hội này, Tư Không Vũ tiến quân về phía Đông, đánh xuống ba mươi sáu quận của thần triều Đại Uy!

Diện tích của ba mươi sáu quận này tương đương với diện tích của hai, ba tỉnh của đế quốc Thiên Võ.

Thần triều Đại Uy cả kinh, lập tức tập hợp hai triệu đại quân, hoả lực tập trung ở biên giới phía Tây mới ngăn chặn được.

Đế quốc Thiên Võ nuốt chửng ba mươi sáu quận này, người dân địa phương xếp hàng chào đón họ. Thần triều Đại Uy không hề xem họ là con người, sống rất khổ cực. Thậm chí, thần triều còn không cho phép họ tin thờ Thánh Thiên. Giờ thì tốt rồi, đế quốc Thiên Võ đã đến, cuối cùng họ cũng có thể sống những ngày yên vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play