Hiện giờ thực lực của Thanh Minh đã cực kỳ khủng bố, lại có thêm nhiều thủ đoạn kỳ diệu khác nên muốn khống chế một Thần Vương nho nhỏ là chuyện quá đơn giản.

Sau khi bị khống chế, Băng Hoang Thần Vương cung kính quỳ xuống: “Tham kiến chủ nhân!”

Ngô Bình ra lệnh: “Ông phải nhanh chóng báo cáo mọi động tĩnh của Thần tử Bàn Nguyên cho tôi. Nếu hắn ta đến đại lục Côn Luân thì phải báo ngay cho tôi biết”.

“Vâng!”

Anh để ông ta ở lại chốn cũ, còn mình thì quay về đế quốc Thiên Võ. Anh biết rõ kẻ lén lút đối phó đế quốc Thiên Võ không chỉ có mình Thần tử Bàn Nguyên mà còn nhiều thế lực khác. Anh muốn bắt từng tên một!

Ngô Bình trở về đúng lúc Đường Tử Di đang triệu tập mọi người bàn bạc, bầu không khí khá căng thẳng: “Huyền Bình, anh đến đúng lúc lắm. Dạo gần đây trong đế quốc Thiên Võ xuất hiện rất nhiều tu sĩ đột nhiên nổi điên giết hại dân lành, hành hung người khác. Hiện giờ chúng ta đã đánh chết vài trăm người, bắt giữ hơn nghìn người”.

Ngô Bình nhíu mày: “Sao lại có chuyện như vậy? Người bị nhốt ở đâu? Để anh đi xem!”

Anh vội vàng đi tới nhà tù giam giữ tu sĩ nổi điên. Đây là nhà tù đặc chế, cực kỳ vững chắc. Bên trong một phòng giam, một tu sĩ trung niên đang nép vào góc tường, miệng lẩm bẩm không ngừng, thỉnh thoảng lại run bần bật.

Anh quan sát hồi lâu rồi mở cửa bước vào.

Cửa phòng giam vừa bị mở ra, tu sĩ điên kia lập tức bổ nhào tới, mười ngón tay mọc ra móng tay sắc nhọn hung hăng tấn công anh.

Anh đè đối phương xuống đất. Móng tay của ông ta chọc vào người anh không những không gây xước xát gì mà ngược lại còn bị gãy mất.

Anh quan sát tỉ mỉ người tu sĩ điên ấy, phát hiện trên mặt đối phương ngập tràn vẻ điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu. Trong cơ thể ông ta có mấy tia khí tức cuồng bạo đang đối chọi nhau, thần hồn vô cùng hỗn loạn.

Bỗng anh tìm thấy một hòn thiên thạch trong nhẫn chứa đồ của ông ta. Hòn thiên thạch này tỏa ra năng lượng kỳ quái. Ngay khi ngón tay của anh tiếp xúc với nó, luồng năng lượng kỳ quái kia lập tức thẩm thấu vào trong cơ thể anh khiến cả thể xác và thần hồn của anh rơi vào trạng thái hỗn loạn. Thế nhưng trong sự hỗn loạn còn ẩn chứa cả cơ hội đột phá!

“Đây là thứ gì?”, Ngô Bình ném hòn thiên thạch ra xa, thầm suy đoán rất có thể đây chính là thứ khiến các tu sĩ phát điên.

Một lúc sau, anh mới có thể kiềm chế được sự hỗn loạn ấy. Anh đặt tay lên đỉnh đầu tu sĩ kia, giúp đối phương lấy lại tỉnh táo.

Người tu sĩ ngơ ngác nhìn anh hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình chỉ vào hòn thiên thạch dưới đất: “Ông lấy thứ này ở đâu?”

Người kia vừa thấy thế cuống cuồng nhặt hòn thiên thạch lên: “Của tôi!”

Anh nói: “Tôi biết là của ông. Ông vừa mới phát điên, giết hại rất nhiều người vô tội. Bây giờ ông sẽ bị đế quốc xử tử”.

Tu sĩ kia khiếp sợ hỏi: “Cái gì? Tôi phát điên sao?”

Anh đáp: “Không sai. Hơn nữa tôi nghi ngờ chuyện ông phát điên có liên quan đến hòn thiên thạch này”.

Người kia run rẩy ném viên thiên thạch đi: “Nó rơi từ trên trời xuống đấy. Tôi thấy có sao băng nên đi xem thử, kết quả phát hiện ra nó”.

“Thứ này từ trên trời rơi xuống sao? Vậy ngoài ông ra còn nhiều người khác nhặt được thiên thạch nữa sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play