Cô gái: “Chị anh ở thành Ngọc Hoàng à? Cô ấy làm nghề gì?”

Ngô Bình: “Chị tôi giỏi lắm, là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông đấy”.

Cô gái có vẻ ngạc nhiên: “Anh có nói khoác không thế? Chị anh là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông ư? Thế sao anh lại ăn mặc rách rưới thế kia?”

Để tránh bị thiên đạo truy sát, ngoài thay đổi diện mạo ra, Ngô Bình cũng đổi sang quần áo của người dân bình thường.

Anh hắng giọng rồi nói: “Cô đừng trông mặt mà bắt hình dong, nếu phán đoán về một người qua quần áo thì là quá nông cạn”.

Cô gái chẹp miệng: “Nếu tôi mà có một người chị gái là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông thì không có chuyện không có nổi xe ngựa đâu”.

Ý của cô ấy là Ngô Bình ra ngoài phải bắt xe ngựa đi nhờ thì chứng tỏ không có tiền. Nếu anh là em của đệ tử Ngọc Hoàng Tông thì có thể không có nhiều tiền, nhưng chắc chắn phải có xe ngựa.

Ngô Bình thờ dài nói: “Hổ thẹn quá! Thật ra trước đó tôi không ăn vận thế này đâu, nhưng quần áo và tiền đều đã bị cướp giữa đường, quần áo tôi đang mặc cũng là hỏi mượn người khác đó”.

Cô gái lập tức tin ngay, thậm chí còn thấy cảm thông cho Ngô Bình rồi hỏi: “Chú ba của tôi buôn bán ở thành Ngọc Hoàng, vừa hay tôi đang định đến đó, anh đi cùng tôi luôn nhé”.

Ngô Bình: “Cảm ơn cô nhiều”.

Cô gái: “Mà trông anh đẹp trai thật đấy, tiếc là không có tu vi. Mà trong thế giới của chúng ta bây giờ, không có tu vi là không được đâu”.

Ngô Bình thầm nghĩ mình có tu hành hay không đâu liên quan gì đến cô ấy, nhưng vẫn cười nói: “Xin hỏi cô tên gì?”

Cô gái: “Tôi là Thanh Sương”.

Ngô Bình: “Thanh Sương, cô là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy”, Ngô Bình nhanh chóng nịnh bợ người ta.

Thanh Sương đỏ mặt nói: “Điêu vừa thôi!”

Ngô Bình nghiêm chỉnh nói: “Tôi nói thật mà, đúng ra chị tôi là đẹp nhất trong phạm vi 800 dặm quanh đây rồi, nhưng so với cô thì chị ấy vẫn kém sắc hơn một chút”.

Thanh Sương sáng mắt lên: “Có thật không?”

Ngô Bình: “Thật mà, lát cô gặp chị tôi là biết ngay, chị ấy cũng đẹp nhất”.

Thanh Sương rất vui, cô ấy hỏi: “Công tử tên gì?”

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.

Thanh Sương: “Ngô công tử, Ngọc Hoàng Tông là một trong các thế lực mạnh nhất của Thiên Ngoại Thiên, chị của anh là đệ tử ở đó thì chắc tương lai không phải lo cơm ăn áo mặc, không biết công tử đã có hôn phối chưa?”

Ngô Bình nói: “Chị tôi đã giới thiệu vị hôn thê cho tôi rồi, nghe nói là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Ngoại Thiên”.

Thanh Sương ngẩn ra rồi tỏ vẻ ghen tỵ: “Đệ nhất mỹ nữ của Thiên Ngoại Thiên ư? Cô ấy tên gì?”

Ngô Bình nào biết người ta tên gì nên đành nói: “Tôi không nói được”.

Thanh Sương chẹp miệng: “Không nói được thì là khoác lác rồi”.

Đúng lúc này, xe ngựa chợt đi chậm lại, người đánh xe nói: “Tiểu thư, phía trước có một tửu lâu, có cần dừng lại nghỉ chân không ạ?”

Thanh Sương: “Tôi đói rồi, ăn chút gì đi đã”.

Tửu lâu mở cạnh thị trấn, Ngô Bình muốn đến thành Ngọc Hoàng ngay nên nói: “Thanh Sương này, cô hoàn hảo mọi mặt, nhưng mỗi tội hơi béo, tốt nhất nên hạn chế ăn uống lại”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play