Chương 416

“Đoạt Thiên chỉ là vọng tưởng của Nhân tộc, tên ngu xuẩn này lại tin là thật, ha ha”.

Những hành động trong những ngày qua của Ngô Bình đã làm kinh động đến nhiều cường giả, trong đó có hung thú, yêu thú, Thần tộc, đương nhiên cũng có Nhân tộc, họ đều muốn anh chết, không thì anh sẽ trở thành mối đe dọa của họ.

Tai kiếp vừa xuất hiện, Ngô Bình đã cảm nhận được điều không ổn ngay. Anh nhanh chóng thi triển thuật Khi Thiên và hóa thành tia sáng rời đi. Ngay sau đó, anh đã dùng phù văn trong tay để chạy đến Thiên Ngoại Thiên.

“Ớ, người đâu rồi?”, thấy Ngô Bình đột nhiên biến mất, đám người đang móng thấy anh chết đều nhao cả lên.

“Chết, để cậu ta chạy thoát rồi!”

“Hừ, cậu ta đã bị thiên đạo nhắm tới rồi, trừ khi chính thức đột phá được cảnh giới, không thì một khi thi triển thực lực sẽ bị thiên đạo truy sát ngay”.

Lúc này, đúng là Ngô Bình đang ở trạng thái không tốt. Anh dùng tạm thuật Khi Thiên nên để che giấu tình trạng của bản thân. Hơn nữa, bây giờ anh không thể dùng công pháp trước đó, không thì sẽ bị thiên đạo nhắm tới và xử lý ngay.

“Hỏng rồi, bây giờ mình có tu vi thấp quá, tất cả sức mạnh trước đấy đều không dùng được”, Ngô Bình nghiêm mặt, sau đó có cảm giác như bị sập bẫy, lẽ nào Đoạt Thiên Kinh chuyên dùng để bẫy các thiên kiêu như anh ư?

Lúc này, anh lại xuất hiện ở Thiên Ngoại Thiên, tại một thị trấn cách thành Ngọc Hoàng không xa.

Ngô Bình của lúc này cao chưa đến một mét bảy, tuổi chỉ khoảng mười bảy mười tám, vẫn là một thiếu niên. Nhưng anh cũng đành chịu, để lừa trời, anh đành biến thành bộ dạng thế này, vì chỉ có thế thì mới lừa được thiên đạo.

“Phải nghĩ cách liên lạc với Tống Ngọc Nhan và Đỗ Ngọc Kiều mới được”.

Hiện giờ, cơ thể của Ngô Bình rất yếu, toàn bộ sức mạnh đều đã bị ẩn, anh đã hoàn toàn giống một người bình thường. Điều nguy hiểm hơn là anh không thể tu luyện gì hết, vì bất kể anh tu luyện cái gì thì cũng sẽ bị thiên đạo phát hiện ra rồi tiêu diệt.

Nếu anh không thể tu luyện thì không thể thi triển tài năng, vì thế Ngô Bình đành nghĩ cách đến thành Ngọc Hoàng. Anh đi tới đường lớn của thị trấn, vừa hay có một chiếc xe ngựa đi qua. Chiếc xe này rất đẹp, hơn nữa còn có bốn con ngựa kéo xe, chắc chắn chủ xe là một người có địa vị rất cao quý.

Thấy chiếc xe cũng đang đi về phía thành Ngọc Hoàng, Ngô Bình lập tức lao ra chặn xe lại. Người đánh xe giật bắn mình, sau đó vội vàng kéo cương ngựa, lũ ngựa hí dài rồi giơ vó trước lên cao, bên trong kiệu vọng ra tiếng trách mắng: “Đánh xe kiểu gì thế hả?”

Người đánh xe tái mặt đáp: “Xin lỗi tiểu thư, có người chặn đường ạ”.

Dứt lời, hắn lao về phía Ngô Bình rồi chửi bới: “Cậu làm gì thế hả? Chán sống rồi à?”

Ngô Bình cười trừ rồi nói: “Anh ơi, anh cho tôi đi nhờ được không, tôi muốn đến thành Ngọc Hoàng”.

Người đánh xe tức giận nói: “Không thừa chỗ đâu mà cho cậu đi nhờ, tránh ra mau!”

Cách Ngô Bình chặn xe đã khiến người đánh xe nổi giận, vì thế hắn đã từ chối ngay thỉnh cầu của anh.

Đột nhiên có người vén rèm xe ra, một cô gái khoảng 17, 18 tuổi liếc nhìn Ngô Bình. Lúc này, Ngô Bình đã thay đổi hình dáng thành một cậu thiếu niên tuấn tú, cô gái vừa nhìn anh đã không khỏi cảm thán: “Cho anh ta lên đi!”

Ngô Bình mừng rỡ rồi chắp tay với cô gái: “Cảm ơn cô”, dứt lời, anh chui tọt vào trong.

Khoang xe rất rộng, có một chiếc bàn và vách xung quanh để ngồi. Cô gái này ngồi đối diện cửa, bên cạnh có một nha hoàn kém cô ấy mấy tuổi.

“Làm phiền cô rồi”, Ngô Bình hành lễ, sau đó ngồi xuống phía bên trái của cô gái.

Cô gái lén nhìn Ngô Bình, càng nhìn càng thấy thuận mắt nên hỏi: “Công tử là người ở đâu?”

Ngô Bình: “Tôi ở dưới quê, lên thành Ngọc Hoàng để tìm chị gái”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play