Ngô Bình không vội vàng đi ngay mà cười nói: “Mỹ Ngọc, mấy ngày qua khổ cho em rồi, anh làm ít đồ ăn ngon cho em nhé”.
Mỹ Ngọc cười nói: “Vâng, cảm ơn anh Lý”.
Ngô Bình lấy đồ ăn ra rồi nhờ Mặc Tinh hỗ trợ nên đã nhanh chóng làm xong vài món, sau đó cả ba cùng ngồi ăn.
Ngô Bình rất tò mò về làn da của Mặc Tinh nên hỏi: “Mặc Tinh, da cô thế này bẩm sinh à?”
Mặc Tinh lắc đầu: “Công tử, lúc tôi sinh ra đã bị nhiễm mặc linh nên da mới đe như mực”.
Thật ra, Ngô Bình có thể thấy Mặc Tinh là một mỹ nhân, chỉ mất làn da đen nhẻm thôi.
Ngô Bình: “Tuy mặc linh khiến da cô bị đen, nhưng cũng khiến cô có thể chất khác người thường”.
Mặc Tinh gật đầu: “Đúng thế, cho nên việc tu hành của tôi đã tiến bộ thần tốc, nhưng tôi luôn bị người khác coi là quái vật và bị truy giết. Hết đường để đi, tôi đã đến Lý Hận Tuyệt Cảnh”.
Ngô Bình hỏi: “Cô có muốn khôi phục lại dáng vẻ bình thường không?”
Mặc Tinh ngẩn ra: “Công tử, tôi có thể bình thường lại được ư?”
Có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp? Mặc Tinh cũng từng muốn được làm người bình thường, nhưng ước mơ chỉ là ước mơ thôi.
Ngô Bình cười nói: “Đơn giản”.
Nói rồi, anh điểm vào người Mặc Tinh một cái, giúp cô ấy mở bốn điểm nhân tàng. Sau đó, sức mạnh của mặc linh đã bị nhân tàng thứ ba hấp thu hết và ngưng tụ thành một tia sáng màu đen.
Cùng lúc đó, làn da của Mặc Tinh cũng trắng dần lên mà mắt thường cũng có thể thấy, sau đó làn da của cô ấy đã trắng mịn như ngọc.
Lúc trước, Mặc Tinh đen đến mức không nhìn rõ ngũ quan, nhưng giờ làn da đã trắng trẻo, lập tức khiến cả Ngô Bình và Mỹ Ngọc phải kinh ngạc.
“Oa, chị Mặc Tinh, chị xinh quá!”, Mỹ Ngọc ngạc nhiên hô lên.
Ngô Bình cũng hơi thất thần, mãi sau mới rời mắt đi rồi cười nói: “Được đấy, đúng là mỹ nhân!”
Mặc Tinh hơi ngại ngùng, sau đó quỳ xuống bái lạy: “Cảm ơn công tử!”
Ngô Bình xua tay: “Không cần cảm ơn, ăn cơm thôi!”
Ăn uống xong, Ngô Bình dẫn Mỹ Ngọc và Mặc Tinh về thành Thiên Nguyên để gặp Tống Tử Sơn.
Tống Tử Sơn đang lo cho sự an nguy của Ngô Bình, thấy anh bình an quay lại thì mới yên tâm rồi nói: “Ngô công tử, tôi đã liên lạc với các đại thương nhân đan dược rồi, đan dược của cậu có thể bán với giá cao hơn”.
Ngô Bình: “Vâng, cháu đang định kiếm ít tiền nên sẽ luyện chế thêm đan dược trong vài ngày tới, như vậy mới có tiền để mua dược liệu”.
Tống Tử Sơn: “Công tử, tôi chuẩn bị mở một cửa hàng đan dược ở thành Thiên Nguyên, nhưng tôi không có bối cảnh”.
Ngô Bình: “Bối cảnh của chú là cháu đây còn gì”.
Tống Tử Sơn ngẩn ra rồi bật cười nói: “Công tử nói đúng, thế thì tôi sẽ đi tìm mặt bằng để mở cửa hàng ngay”.
Sau đó, Ngô Bình đã mua một căn nhà có diện tích rất lớn ở thành Thiên Nguyên, căn nhà còn có rừng cây và hoa viên, môi trường sống khá lý tưởng.
Sau khi chuyển tới đây, Ngô Bình bắt đầu luyện đan, cụ thể là Cửu Chuyển Thần Lực Đan. Luyện chế đan dược này rất khó, Ngô Bình mất hai ngày mới có thể luyện chế theo quy mô lớn, đồng thời huy động thêm mười lò luyện đan, mỗi tiếng luyện chế một lò. Cứ thế, mỗi ngày Ngô Bình luyện chế được năm mươi lò, mỗi lò được bốn viên, vị chi một ngày được 200 viên. Hơn nữa, các đan dược này đều đạt cấp đế phẩm.