Khi tu vi của ông ta đạt đến một cảnh giới nhất định, đang định đột phá tiếp thì gặp cản trở. Tuy nhiên, khi ấy, ông ta đã có tu vi cấp Thần Vương, sánh ngang với Đạo Tổ.

Một lần tình cờ, ông ta đã phát hiện ra cách đột phá, đó chính là tu luyện ở Lý Hận Tuyệt Cảnh. Lý Hận Tuyệt Cảnh là một cấm địa, cực ít người có thể sống sót trở ra. Dù có người ra ngoài được thì cũng biến thành thiểu năng hoặc điên dại.

Liễu Tam Tuyệt nghiên cứu nhiều năm và tìm được một cách vào trong Lý Hận Tuyệt Cảnh. Đó chính là vứt bỏ người phụ nữ mình thương yêu, khiến người đó đau khổ và hận mình, sau đó dùng nỗi hận của người đó để thăng hoa trong cảnh giới.

Vì thế, ông ta đã lấy một người phụ nữ khác, thậm chí còn sinh con. Vì thế, Hoàng Thiên Cầm đã hận ông ta thấu xương, còn ông ta cũng vào được Lý Hận Tuyệt Cảnh như mong muốn.

Đúng như Liễu Tam Tuyệt đoán, ông ta đã sống sót trở ra, hơn nữa còn lấy được lợi ích lớn trong Lý Hận Tuyệt Cảnh, tu vi tăng mạnh. Bây giờ, ông ta đã ở cấp Thần Đế, sánh ngang với cấp Đạo Tôn.

Thật ra, ông ta định tiếp tục tu luyện tiếp ở đó thêm một thời gian. Song, ông ta đã dự cảm được Mỹ Ngọc gặp nguy hiểm nên đành ra ngoài trước hạn. May mà ông ta đến hầm Thiên Ma kịp thời để cứu Mỹ Ngọc.

Nghe chuyện ông ta kể xong, Ngô Bình cau mày nói: “Phải làm người mình thương yêu tổn thương thì mới có thể đột phá thì đây là công pháp tà môn rồi”.

Liễu Tam Tuyệt cười nói: “Nói trắng ra thì tôi tu luyện tâm linh”.

Ngô Bình: “Giờ chú Liễu định thế nào, định quay lại với Hoàng Thiên Cầm thật à?”

Liễu Tam Tuyệt gật đầu: “Tôi đã gây ra tội thì phải tự mình bù đắp. Huyền Bình, tôi tạm giao Mỹ Ngọc cho cậu, nhờ cậu chăm sóc con bé thay tôi, tôi sẽ thường xuyên đến thăm con bé”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, Mỹ Ngọc là em gái cháu, cháu chăm sóc cô ấy là điều đương nhiên”.

Liễu Tam Tuyệt lấy một chiếc nhẫn ra rồi cười nói: “Tôi chẳng có gì quý cả, nhưng trong chiếc nhẫn này có dược liệu ở Lý Hận Tuyệt Cảnh, cả mấy chục nghìn cây thuốc đấy, tôi không biết luyện đan nên tặng cho cậu”.

Ngô Bình cầm lấy xem thì quả nhiên trong chiếc nhẫn có rất nhiều dược liệu quý hiếm, anh ngạc nhiên hỏi: “Lý Hận Tuyệt Cảnh có nhiều dược liệu quý vậy ư!”

Liễu Tam Tuyệt: “Chủ nhân của Lý Hận Tuyệt Cảnh vốn là một thầy luyện đan mà”.

Ngô Bình cười nói: “Là Mỹ Ngọc kể cho chú biết cháu biết luyện đan ạ?”

Liễu Tam Tuyệt gật đầu: “Ừ, Mỹ Ngọc và tôi đã nói rất nhiều về cậu. Huyền Bình, tôi rất coi trọng cậu, sau này kiểu gì cậu cũng có thành tựu hơn tôi”.

Ngô Bình: “Chú Liễu quá khen!”

Liễu Tam Tuyệt lại lấy một ngọc phù ra đưa cho anh: “Cậu đã chăm sóc Mỹ Ngọc giúp tôi bao lâu nay, tôi không biết nói cảm ơn thế nào. Sau này nếu cậu gặp bất kỳ phiền phức gì thì cứ dùng nó để liên lạc với tôi. Dù tôi đang ở đâu thì cũng sẽ đến giúp cậu ngay”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì cháu không khách sáo nữa”.

Liễu Tam Tuyệt xoa đầu Mỹ Ngọc rồi nói: “Mỹ Ngọc, bố còn có việc phải làm, con hãy đi cùng anh Lý đây, nhớ những gì bố dặn nhé”.

Mỹ Ngọc có thể tìm thấy bố mình thì đã mãn nguyện lắm rồi, cô ấy gật đầu nói: “Con nhớ rồi ạ”.

Liễu Tam Tuyệt nói với người phụ nữ da đen: “Mặc Tinh, sau này cô hãy phụ trách việc chăm sóc cho tiểu thư, nhớ phải bảo vệ an toàn cho con bé”.

Người phụ nữ da đen gật đầu nói: “Vâng, thưa chủ nhân”.

Liễu Tam Tuyệt nói: “Huyền Bình, Mặc Tinh là người hầu của tôi trong Tuyệt Cảnh, thực lực của cô ấy cũng không đến nỗi, sau này cậu hãy cho cô ấy đi theo Mỹ Ngọc”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Liễu Tam Tuyệt dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play