Sau khi thử liên tiếp bảy lò, liên tục bỏ rồi thêm dược liệu, cuối cùng anh cũng luyện chế ra Chính Hướng Thần Đan truyền kỳ.
Dược liệu trong tay cũng đã dùng hết, vì vậy Ngô Bình đưa cho Tống Tử Sơn hai viên Chính Hướng Thần Đan bậc hai. Nhìn thấy thần đan, Tống Tử Sơn kinh ngạc hỏi: “Cái này là cậu luyện chế?”
Ngô Bình cười nói: “Có chút khó khăn, nhưng may mắn đã thành công”.
Tống Tử Sơn tràn đầy hâm mộ: “Cậu có thể luyện chế đan này, nhất định tiền đồ vô lượng!”
Ngô Bình: “Chú Tống, việc bán đan dược nhờ chú. Bán được tiền sẽ chia hai tám”.
Tống Tử Sơn vui vẻ nói: “Không cần hai phần, tôi một phần là được”.
Ngô Bình nói: “Được, cháu đi luyện thêm”.
Luyện đan cả một đêm, Ngô Bình cũng có chút mệt mỏi, liền đi nghỉ ngơi. Trời vừa sáng, Ngô Bình tiếp tục đi mua dược liệu, sau đó trở về nhà trọ luyện chế đan dược.
Lần này anh luyện ra năm lò, tổng cộng là hai mươi viên thần đan đế phẩm. Tính cả hai mươi viên trước đó, cũng đủ để Tống Tử Sơn đi chào hàng.
Thi thể trong viện đã sớm biến mất, Ngô Bình cũng không đi quản. Tống Tử Sơn đi tìm người bàn bạc về chuyện buôn bán đam dược, anh thì bắt đầu điều tra Hoàng Thiên Cầm và tình hình của nhà họ Hoàng.
Nhà họ Hoàng không ở thành Xích Châu mà ở nội thành Thiên Nguyên, thành trì đứng đầu ở Thiên Đãng Nguyên.
Anh dò hỏi bên ngoài cả một ngày. Trở lại nhà trọ thì thấy Tống Tử Sơn đã về, mặt tràn ngập ý cười.
“Cậu Ngô, bốn mươi lăm viên đan dược đều được bán sạch rồi, cậu đoán xem được bao nhiêu?”
Ngô Bình hỏi: “Chú Tống vui vẻ như vậy, chắc giá cũng không tồi”.
Tống Tử Sơn cười nói: “Căn bản do đan dược đế phẩm quá hiếm, tôi ra giá năm mươi nghìn thần vương tệ, bọn hắn cũng lấy. Đan dược vương phẩm thì bán hơn hai mươi nghìn thần vương. Đan phẩm đế phẩm là tám nghìn thần vương tệ. Tổng cộng được mười lăm tỷ thần vương tệ”.
Ông ta đưa mười ba tỷ năm trăm triệu cho Ngô Bình, cười nói: “Một tỷ rưỡi này tôi cầm có hơi ngại”.
Ngô Bình: “Về chuyện làm ăn, Chú Tống am hiểu hơn cháu, chú cứ yên tâm nhận lấy số tiền này”.
Đan dược xong xuôi, anh nói: “Chú Tống xong việc chưa? Cháu định đến thành Thiên Nguyên một chuyến”.
Tống Tử Sơn biết Ngô Bình muốn đi nghe ngóng một ít thông tin về Hoàng Thiên Cầm, nói: “Việc kinh doanh có thể tạm dừng một chút, mai tôi đi cùng cậu. Tôi có thân phận Thần tộc, đi với cậu sẽ thuận tiện hơn”.
Ngô Bình: “Chú Tống, có thể mua giúp cháu một thân phận Thần tộc không?”
Tống Tử Sơn: “Được, chuyện này cứ giao cho ta. Đợi về thành Bạch Mã, tôi sẽ xử lý”.
Đêm đó, Ngô Bình luyện chế thêm năm lô đan dược, thu được hai mươi viên Chính Hướng Thần Đan cấp truyền kỳ.
Rạng sáng, một đám người xông vào nhà trọ, trực tiếp đá văng cửa phòng. Ngô Bình lập tức đi tới phòng khách, nhìn chằm chằm kẻ đột nhập, trầm giọng hỏi: “Các người là ai?”
Người cầm đầu là một tên mặc quân phục, hắn lạnh lùng hỏi: “Người bán Chính Hướng Thần Đan là cậu đúng không?”
Tống Tử Sơn bước ra: “Người bán đan dược là tôi, các người muốn làm gì?”
Người này nói: “Thành chủ chúng tôi mời hai vị qua một chuyến!”
Tống Tử Sơn: “Không biết thành chủ tìm chúng tôi có chuyện gì?”