Anh cười, đặt mạnh nhẫn trữ vật lên bàn, một sức mạnh kỳ diệu xuyên qua mai rùa. Thoáng chốc, xúc xắc bên trong lập tức rơi xuống, toàn bộ đều là số sáu! Con số ấy thuộc loại cùng một số nên một bồi 1:150!
Ông chủ sòng bạc cực kỳ tự tin, thấy Ngô Bình cược ba cái số sáu bèn nhàn nhạt nói: “Cậu tự tin nhỉ”. Ông ta nói xong bèn mở nắp ra. Tuy ông ta có thể sử dụng sức mạnh khống chế xúc xắc, nhưng lại không biết giờ nó đã xảy ra biến hóa.
Thoáng chốc, xung quanh lập tức vang lên từng tiếng kinh ngạc, vẻ mặt ông chủ cứng lại, ba cục số sáu!
Ngô Bình cười hì hì nói: “Tôi tính thử xem, năm mươi sáu triệu thần tệ với tỉ lệ 1:150 thì phải là tám tỷ bốn trăm triệu thần tệ!”
Ông chủ sòng bạc lập tức ngồi bệt xuống đất hét: “Không thể nào!”
Sắc mặt Ngô Bình thoáng chốc sa sầm: “Trả tiền đi!”
Ông chủ cả giận nói: “Nhóc con, mày dám chơi tao, chán sống hả!”
Ầm!
Một khí thế khủng bố lập tức truyền đến từ sau lưng ông chủ sòng bạc, một người đàn ông da đen như mực đi đến, thực lực ít nhất cũng là Đại La Đạo Quân.
Ầm!
Ngô Bình ấn đầu gã đập mạnh xuống đất, mặt đất khẽ rung lên, tên kia lập tức ngất xỉu.
Ông chủ sòng bạc trợn tròn mắt, nửa ngày không phản ứng lại.
Ngô Bình vỗ mặt ông ta: “Tám tỷ bốn trăm triệu, đừng nói với tôi ông không có tiền. Nếu ông không có, tôi chỉ có thể một quyền đánh chết ông”.
Ông chủ sòng bạc biết Ngô Bình nói được thì làm được, run rẩy nói: “Thưa cậu, tôi lập tức chuẩn bị!”
Chẳng mấy chốc, ông ta đã lấy ra tám tỷ bốn trăm triệu thần tệ, ngoan ngoãn đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Trên người của ông còn tiền không?”
Trái tim ông chủ sòng bạc đập lỡ một nhịp, vội nói: “Không có, thật sự hết rồi!”
Ngô Bình thở dài: “Chán thật, mới cược có hai ván đã hết tiền, không có tiền thì mở sòng bạc gì chứ!”. Anh nói xong tát một cái đánh ông ta bay ra mấy chục mét, sau đó nghênh ngang rời khỏi đây.
Ra khỏi sòng bạc, Ngô Bình đi tới cửa hàng dược liệu. Anh phát hiện bên trong cửa hàng này tuy không nhiều dược liệu cao cấp nhưng chủng loại có phần khan hiếm. Thế là quyết định mua một ít.
Khi quay về nhà trọ, thấy Tống Tử Sơn đang bàn chuyện làm ăn nên cũng không quấy rầy ông ta ta mà về phòng trước.
Sau khi bàn xong, Tống Tử Sơn tới tìm anh, cười nói: “Vận may không tệ, đã thương lượng xong, lần này chắc sẽ kiếm được một khoản”.
Ngô Bình: “Chú Tống bàn chuyện gì?”
Tống Tử Sơn: “Tôi bán một lô đá thần sau đó mua một số binh khí ở đây”.
“Binh khí?”, Ngô Bình cảm thấy hứng thú.
Tổng Tử Sơn lấy ra một thanh đoản đao, trên thanh đoản đao này ẩn chứa sức mạnh kì dị. Ngô Bình cầm đao khẽ vung, một tia sáng xanh tím xẹt qua, cắt đôi cái bàn cách đó không xa, để lại một vết sâu hoắm trên mặt đất.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Đao không tệ”.
Tống Tử Sơn cười nói: “Loại thần binh này sản xuất ở thành Xích Châu, được làm từ đá thần và bí tinh. Hơn nữa dùng cổ pháp rèn đúc luyện thành, truyền thừa từ mấy kỷ nguyên trước”.