Ngô Bình không hề khách sáo, lập tức vén rèm che lên. Bên trong là một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ. Cô gái kia thấy anh vào lập tức cúi đầu, có vẻ như rất sợ gặp người lạ.
Xe ngựa rất rộng rãi, có thể chứa được sáu người. Ngô Bình đi vào cũng không trở nên chật chội. Anh chắp tay nói với người đàn ông trung niên: “Làm phiền chú rồi”.
Người kia gật đầu cười đáp: “Cậu tên gì vậy?”
Ngô Bình nói: “Cháu họ Ngô, tên là Ngô Bình”.
Người kia cũng tự giới thiệu: “Tôi là thương nhân đến thành Bạch Mã buôn bán, tên là Tống Tử Sơn”.
Ngô Bình lễ phép trả lời: “Chào chú Tống”.
Tống Tử Sơn cười hỏi: “Cậu đến thành Bạch Mã có chuyện gì sao?”
Anh nói: “Đi nương nhờ họ hàng”.
Tống Tử Sơn lại hỏi: “Tôi thấy cậu không giống người bình thường, không biết đã tu hành chưa?”
Anh đáp: “Cháu chỉ mới biết vài thủ đoạn thô thiển, không được coi là tu hành”.
Tống Tử Sơn gật đầu dặn dò: “Nếu cậu không tìm thấy người cần tìm thì có thể đến Tống phủ tìm tôi. Cậu cứ đọc tên tôi ra, ai ở thành Bạch Mã cũng biết tôi ở đâu”.
Anh vui vẻ nói: “Cảm ơn chú Tống, cháu nhớ rồi”.
Ngô Bình trò chuyện với Tống Tử Sơn suốt cả chuyến đi, qua đó cũng hiểu thêm về thế giới này, về thành Bạch Mã.
Đấu Hư thần vực là một thế giới cực kỳ rộng lớn, Bạch Mã thành chỉ như một hạt cát nhỏ bé trong đó. Điều thú vị chính là kể cả Thần tộc cũng chưa thể hoàn toàn thống trị nơi đây. Bởi vì khi Đấu Hư thần vực mới mở ra đã có vài cao thủ xâm chiếm một số khu vực.
Những nơi các cao thủ này chiếm đóng được gọi là vùng cấm, đến cả cao thủ Thần tộc cũng không dám tùy tiện xông vào. Toàn bộ những kẻ không biết sống chết xông vào nơi đó đều một đi không trở lại.
Cuối cùng chiếc xe ngựa cũng đã đi vào địa phận thành Bạch Mã. Bởi vì Tống Tử Sơn cũng có chút tiếng tăm nên lính gác cổng cho đi qua luôn mà không cần kiểm tra.
Xe đi trên đường lớn, Ngô Bình mắt tròn mắt dẹt nhìn xung quanh. Trước mặt anh là vô số tòa nhà cao tầng cứ như khi còn ở Địa Cầu. Trên không trung là những chiếc kiệu bay xinh đẹp có tốc độ cực nhanh.
Không chỉ ở dưới mặt đất mà bên trên thành cũng có một vài vườn hoa hoặc cung điện bay lơ lửng giữa bầu trời. Từng đoàn người tu hành và kiệu bay nối tiếp nhau đi vào những chỗ đó.
Khi đặt chân vào thành Bạch Mã, Ngô Bình có ảo giác như đang trở về thời đại của Địa Cầu.
Tống Tử Sơn cười hỏi: “Cậu thấy nơi này thế nào?”
Anh đáp: “Tốt đấy chứ. Chú Tống, cháu muốn tìm một vị Thần Tiên bằng một bức vẽ có được không?”
Tống Tử Sơn nói: “Nếu chỉ có tranh vẽ thì khó đấy. Cho dù là Thần Tiên có thực lực khá mạnh thì tôi cũng không quen nổi. Nhưng nếu biết được tên người ta thì dễ nghe ngóng hơn”.
Ngô Bình giải thích: “Cháu không biết tên người này, chỉ biết là một nữ tu, thực lực tương đương Đại Đạo Quân, tức là ở giữa Đại Thần và Thần Vương”.
Tống Tử Sơn hết cách nói: “Vậy thì chỉ có thể dò hỏi từ từ thôi”.
Sau khi đi thêm một đoạn, Ngô Bình cáo từ Tống Tử Sơn rồi xuống xe. Anh nhìn theo bóng xe ngựa ngày một xa dần, quyết định đi dạo tìm chỗ ở trước.
Muốn lăn lộn ở Đấu Hư thần vực thì không thể không có tiền. Bước đầu tiên anh muốn kiếm được tiền dùng trong thần vực.
Tống Tử Sơn đã nói tiền tệ thông dụng ở thần vực khác với bên ngoài. Ở đây không có tiền bùa mà dùng thần tệ, bao gồm tiền tệ bình thường, Đại Thần tệ, Thần Vương tệ và Thần Đế Đan.