Lý Nguyên Tượng lập tức nói: “Bố ơi, để con, bố và Hoàng Nhi đi trước đi!”
Hỏa Hoàng Nhi tỏ vẻ chán ghét: “Ngu xuẩn, nếu như bố không giải quyết được cái thứ này, bố đã đưa chúng ta đi lâu rồi”.
Lý Nguyên Tượng nhìn sang thì quả nhiên Ngô Bình không có biểu cảm gì cả, anh chỉ tay vào không trung, một phù văn cá âm dương xuất hiện trên bầu trời phía trên Thiên lao, cực kỳ thần bí.
Ngô Bình đã hiểu được ý nghĩa Âm Dương, và có được sức mạnh của hai thế giới, khả năng kiểm soát âm dương của anh không hề thua kém tất cả những kẻ tồn tại trên thế giới này!
Những gì anh đang sử dụng bây giờ là một công pháp tên là đảo ngược âm dương. Lúc này, chức năng của nó là dù lực lượng có mạnh đến đâu cũng sẽ bị phản kích lại.
“Ầm!”
Bầu trời rung chuyển một lúc, ánh sáng màu đỏ tím được phóng ra từ họng pháo, định đánh nát toàn bộ thiên lao, thậm chí cả thủ đô thành mảnh vụn.
Tuy nhiên, ánh sáng rơi vào con cá âm dương và biến mất.
Đằng sau khẩu thần pháo có hơn chục bóng dáng thấp thoáng, có cả Thần tộc, Yêu tộc và Nhân tộc.
“Ha ha, có khẩu thần pháo này thì cho dù là Đạo Tôn cũng sẽ bị tiêu diệt, không ngờ chúng ta sẽ sử dụng vũ khí này sớm như vậy”.
Nhưng họ không biết ánh sáng chết chóc mà khẩu pháo bắn ra đã tiến vào một thế giới song song khác qua cá âm dương, sau khi hấp thu sức mạnh của thế giới đó thì lại xông ra, cả quá trình chỉ có mấy giây.
“Ầm!”
Một luồng ánh sáng chết chóc đáng sợ hơn, huyền diệu hơn xông về phía đám cường giả đó. Họ kinh hãi, vội nghĩ cách trốn thoát nhưng còn chưa kịp dùng thì ánh sáng đó đã khóa chặt tất cả, khóa hình định hồn! Không ai có thể thoát được!
“Không!”
Đám cường giả gào to, sau đó bị ánh sáng nhấn chìm. Ánh sáng biến mất, để lại một cái hố đen khổng lồ giữa bầu trời, bên trong không có gì cả. Những cao thủ đó, khẩu thần pháo đó toàn bộ đều đã hóa thành hư vô!
Ngay sau đó hình vẽ cá âm dương biến mất, Ngô Bình cầm ly rượu lên, lạnh nhạt nói: “Giờ đến lúc thẩm vấn Hoàng Kế Diệu rồi”.
Tối đó Hoàng Kế Diệu đã nói hết, khai sạch bè phái, cả việc mình bị mua chuộc thế nào, vạch kế sạch thế nào.
Đêm khuya, tám thị vệ được điều đi tóm già nửa quan văn võ trong triều.
Họ đã biết hết chuyện xảy ra tối nay. Thần Vương của Thần tộc đã chết, cường giả Nhân tộc cũng đã chết, thậm chí cả vũ khí tối cao kia cũng đã bị hủy diệt.
Phòng tuyến tâm lý của những người này cũng sụp đổ, chẳng cần tra hỏi gì nhiều đã khai sạch.
Ngày hôm sau, đám người đó bị áp giải ra pháp trường chịu chém đầu. Dân chúng xem náo nhiệt nhìn mà hoa cả mắt, cơ thể cũng tê dại.
“Đám đại thần này đáng chết! Dám phản bội đế quốc, cấu kết với Thần tộc! Thần tộc là dị tộc, nếu chúng đến thì sao chúng ta sống yên ổn được?”. Tuy người dân không có trí tuệ cao nhưng vẫn hiểu được đạo lý đơn giản này, họ hiểu Thần tộc mà đến thì họ không được sống bình yên.
Trong mấy ngày nay, đế quốc Thiên Võ không biết đã giết bao nhiêu người, trong triều thiếu đi gần nửa vị trí. Hết cách, chỉ có thể vừa giảm nhân số vừa đề bạt nhân tài từ dưới lên.
Nhưng việc này cũng không hề khó với Ngô Bình. Thánh đường của anh có thể cảm nhận được tất cả trạng thái tâm lý của tín đồ, biết người nào thông minh thích hợp làm quan.