Ngô Bình ngẩng đầu nhìn lên, anh thấy trên bầu trời xuất hiện một bóng người to lớn, ảo ảnh đó cao mấy vạn trượng, dường như chỉ dùng một ngón tay cũng có thể nghiền nát Thiên lao!

Kẻ ra tay là một Thần Vương, có thể mời được cao thủ như vậy chứng tỏ Hoàng Kế Diệu rất quan trọng đối với bọn họ.

Bàn tay to vươn về phía ngục giam, kẻ đó muốn trực tiếp dùng một chưởng đánh chết Hoàng Kế Diệu bên trong. Thần Vương ra tay có biểu cảm rất lãnh đạm, hắn hoàn toàn không coi trọng chuyện này, bởi vì trong suy nghĩ hắn, đây chỉ là một cú vỗ mà thôi, quá dễ dàng.

Tuy nhiên, một ngọn lửa bay lên từ nhà tù và biến thành một ánh kiếm đáng sợ. Ánh kiếm này không thể xem thường, nó đến từ 24 thời không có duy độ khác nhau, tương đương với 24 duy độ đồng thời có một vị cao thủ, nó tung nhát kiếm chí mạng về phía Thần Vương.

Ánh kiếm vừa xuất hiện, thời gian như ngừng trôi, Thần Vương cảm thấy tư duy của mình không thể hoạt động, khi hắn hoàn hồn lại, ánh kiếm đã đánh tới.

Ánh kiếm sắc bén đến mức nó ngay lập tức cắt đôi Thần Vương. Nó mạnh đến mức ngay khi khuôn mặt của Thần Vương vừa lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn liền biến thành bột phấn và bay theo gió. Cùng lúc đó, bản thể của Thần Vương ở trên không trung bị ánh kiếm chém thành hai mảnh, chết ngay tại chỗ!

Hỏa Hoàng Nhi một kiếm chém chết Thần Vương, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, cầm chùm nho ăn.

Lý Nguyên Tượng liên tục vỗ tay: “Hoàng Nhi, chị thật lợi hại!”

Ngô Bình cười nói: “Được lắm, Hoàng Nhi đã lĩnh ngộ kiếm đạo của chính mình”.

Hỏa Hoàng Nhi mỉm cười và nói: “Bố ơi, bố có thấy không? Kiếm đạo của con được gọi là kiếm đạo Thời Duy, phóng sức mạnh của kiếm vào các chiều không gian khác nhau để điều khiển thời gian. Với kiếm đạo bây giờ của con, người có thực lực mạnh hơn con gấp mười lần cũng chưa chắc đánh bại con được”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Hỉ Bảo, đến phiên con”.

Vừa dứt lời, trên bầu trời xuất hiện một cường giả Nhân tộc, tuổi còn rất trẻ nhưng khí tức cực kỳ đáng sợ. Nhìn thấy người này, Ngô Bình nói: “Đó là một cao thủ Nhân tộc đến từ thiên ngoại. Hắn chắc chắn đã được Thần tộc đào tạo, sức mạnh của hắn đã đạt đến cấp bậc Đạo Tổ”.

Lý Nguyên Tượng cười nói: “Bố, con đi gặp hắn!”

Lý Nguyên Tượng một bước đến trên không, không nói nhiều mà trực tiếp vung tay ra đấm. Cậu ấy sắp học xong võ công của điện đường Cực Võ, khi cậu ấy tung ra một quyền, tất cả sức mạnh trong vũ trụ dường như đều tập trung vào một quyền này.

Người tới còn chưa kịp nói lời nào đã bị quyền của cậu ấy thổi bay, thời không sụp đổ, không biết rơi vào không gian nào, trong thời gian ngắn không thể trở về.

Lý Nguyên Tượng hạ gục đối thủ bằng một quyền và trở về vị trí ban đầu.

Hỏa Hoàng Nhi đá cậu ấy một cái: “Quyền gì vậy chứ, không giết được người thì cũng vô dụng”.

Lý Nguyên Tượng rất xấu hổ: “Hoàng Nhi, quyền pháp của em không lợi hại bằng kiếm pháp của chị, nhưng nếu em đấm hắn thêm hai lần nữa, em chắc chắn sẽ giết được hắn”.

Ngô Bình: “Thực ra cũng không tệ, quyền pháp của Hỉ Bảo tên là Thời Không Sát Quyền, nhìn như không hề giết người, thực ra lại là mở ra áp chế của thời không, trấn áp đối thủ vào đó, chậm rãi nghiền nát kẻ đó cho đến chết. Trong vòng ba năm kẻ này đừng hòng ra ngoài, mà cho dù có ra được thì cũng bị tàn phế”.

Lý Nguyên Tượng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.

Hỏa Hoàng Nhi: “Chỉ có hai tên này thôi sao? Thật nhàm chán!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đừng xem thường Thần tộc”.

Quả nhiên vào lúc này, trong không trung xuất hiện một khẩu pháo, đường kính nòng pháo gần mấy vạn mét, nó nhắm thẳng vào Thiên lao.

Chỗ nòng pháo có những đốm sáng mang hơi thở chết chóc hội tụ, trông vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy khẩu thần pháo này, Hỏa Hoàng Nhi kinh hãi: “Bố ơi, e là con không đỡ được cái này”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play