Chương 410

Ngô Bình không vội xuống xe, nói: “Cho tôi xem ảnh của ông ta trước được không, tránh nhầm người khác”.

“Không cần đâu. Ông ta là cao thủ, vừa gặp cậu sẽ nhận ra ngay”, người phụ nữ từ chối: “Đúng rồi, nếu cậu bị ông ta giết thì tôi sẽ cho người nhà cậu một số tiền”.

Ngô Bình gật đầu, chậm rãi đi vào trong thôn.

Mấy phút sau, anh đã tới gần đập nước phía Đông thôn. Quả nhiên ở đây có một ngôi nhà xây bằng gạch đỏ, phía trước buộc một con chó nhà, nó đang lù rù phơi nắng.

Ngô Bình đi về phía căn nhà gạch, con chó nhà sủa tượng trưng vài tiếng nhưng sau đó thì không thèm đếm xỉa tới anh nữa.

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang cắt cà rốt và thịt dê trong nhà, xem ra ông ta đang định hầm canh.

Ngô Bình vào nhà, người đàn ông không hề bất ngờ, ông ta hỏi: “Có chuyện gì không?”

Ngô Bình nhìn ông ta, cười nói: “Không có gì, ngửi thấy mùi thịt, cho tôi một bát được không?”

Người đàn ông cười nói: “Được, cậu đợi đi”.

Ngô Bình ngồi trên chiếc ghế đẩu gần đó nói: “Sao đám người bên ngoài lại muốn giết ông?”

Người đàn ông không ngẩng đầu lên, hỏi: “Bọn họ nói với cậu thế nào?”

Ngô Bình: “Tôi phạm tội giết người, đám người này tự xưng là ban điều tra chuyên án gì đó, bảo tôi tới giết ông. Còn nói chỉ cần giết được ông thì tội của tôi sẽ được xoá sạch”.

Người đàn ông: “Sao cậu không tin họ?”

Ngô Bình: “Tôi quen biết với những người làm nhà nước, bọn họ không giống, giống đám sát thủ chuyên nghiệp hơn”.

Người đàn ông cho rau củ vào nồi xào vài cái, sau đó cho thịt và nước vào, đậy nắp nồi lại: “Bọn chúng là một nhóm chuyên xử lý rắc rối cho người khác, người có thể mời chúng ra tay đều là kẻ quyền quý”.

Ngô Bình: “Ông đắc tội với ai à?”

Người đàn ông thản nhiên nói: “Tôi làm quân sư cho người nọ hai mươi lăm năm, bày mưu tính kế, giúp ông ta từng bước có được địa vị ngày hôm nay. Nhưng bây giờ bên cạnh ông ta có một người thông minh hơn giúp ông ta, thế nên ông ta không cần đến tôi nữa. Tôi từ chức về quê, ông ta đã đồng ý rồi, nhưng lại âm thầm phái người tới giết tôi”.

Ngô Bình: “Thế thì không nhất thiết phải giết ông đâu nhỉ? Dù sao ông cũng đã theo ông ta nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà”.

Người đàn ông nói: “Tôi đã biết quá nhiều bí mật của ông ta, tôi không chết, sao ông ta yên lòng cho được?”

Ngô Bình: “Ông có thể chạy trốn từ đập nước, tôi giúp ông kéo dài thời gian”.

Người đàn ông hơi bất ngờ, ông ta nhìn Ngô Bình: “Tôi và cậu mới gặp nhau lần đầu, sao cậu lại giúp tôi?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi có hứng thú với bí mật của người kia”.

Người đàn ông cười phá lên: “Không trốn được rồi, buổi sáng đã có mấy chiếc chiến thuyền trong đập nước, tôi mà lặn xuống nước thì bọn chúng lập tức dùng cánh quạt ở mũi thuyền để xoáy chết tôi”.

Ngô Bình cười nói: “Kỳ lạ, rõ ràng bọn chúng có thể tự giết được ông, sao cứ muốn tôi phải ra tay?”

Người đàn ông trung niên: “Vì cậu là người ngoài cuộc. Cậu giết tôi thì bọn chúng có vô số lý do để giải thích với người ngoài. Người đó cũng sẽ không bị gắn cái danh ác là giết công thần”.

Ngô Bình nói: “Ông đáng thương thật đấy. Thế này đi, tôi còn một cách có thể giúp ông giả chết, nhưng ông phải phối hợp với tôi”.

Người đàn ông ngẩn người: “Có thể giả chết sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play