Ra khỏi khách sạn, La Phi Phi lẩm bẩm: “Tiểu Bình, anh làm vậy được không? Nhà họ Chu có thế lực, nhỡ đâu gây rắc rối cho anh thì không hay”.
Ngô Bình: “Anh ta không những sẽ không gây phiền phức cho anh mà còn phải tới cầu cứu anh! Phi Phi, em đi học đi”.
Đưa La Phi Phi về trường, anh đang định đi thì có mấy người lạ mặt bao vây anh lại, một người hỏi: “Anh tên Ngô Bình phải không?”
Ngô Bình hỏi: “Tôi là Ngô Bình, các anh là ai?”
Đám người này nhìn nhau, một người nói: “Lưu Thế Dũng ở trấn Bạch Dương là do anh đánh đúng không?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Lưu Thế Dũng à? Hắn đánh chết anh trai tôi, nhưng nghe nói sau đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi mà”.
Một người cười khẩy: “Thằng nhóc, cậu đừng diễn nữa! Đi theo bọn tôi!”
Ngô Bình rất cảnh giác: “Sao tôi phải đi với các anh?”
Người này đưa ra thẻ chứng nhận: “Chúng tôi là ban điều tra chuyên án, nghi ngờ cậu phạm tội giết người, đi theo chúng tôi!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói bừa”.
Người này cười nhạt: “Chúng tôi phá án không cần chứng cứ!”
Ngô Bình đảo mắt, hỏi: “Các anh định làm gì tôi?”
“Đến nơi cậu sẽ biết ngay thôi!”, người này chỉ chiếc xe bên cạnh: “Lên xe đi”.
Ngô Bình biết rõ ban điều tra này chắc là chuyên để xử lý những người tu hành như anh, anh không nói thêm gì, phối hợp lên xe.
Ghế sau xe có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang ngồi, bàn tay thon dài kẹp một điếu thuốc dành cho phụ nữ, tóc gợn sóng, xịt nước hoa cao cấp.
“Bây giờ cậu có hai con đường. Thứ nhất, bị xử theo tội giết người, nhiều mạng người đến thế, chắc cậu phải ăn đạn đấy”, người phụ nữ thản nhiên nói.
Ngô Bình: “Con đường thứ hai thì sao?”
Người phụ nữ: “Con đường thứ hai, bọn tôi gặp một chút rắc rối, cậu giỏi đánh nhau như vậy thì cậu đi giải quyết rắc rối này cho bọn tôi”.
Ngô Bình: “Giải quyết ai?”
Người phụ nữ: “Một tên điên luyện công đến tẩu hoả nhập ma, võ lực kinh người. Trước đây để bắt ông ta, bọn tôi có đến ba người chết bốn người bị thương. Lần này, bọn tôi lại nhận được tin tức về vị trí của ông ta, chuẩn bị tới truy sát ông ta”.
Ngô Bình cười nhạt: “Các người đánh không lại ông ta thì bảo tôi tới chịu chết à?”
Người phụ nữ: “Giết được ông ta thì cậu hết tội. Thậm chí sau này có nhiệm vụ bọn tôi có thể hợp tác với cậu”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Bao giờ xuất phát?”
“Bây giờ”, người phụ nữ nói: “Mục tiêu ở gần đây, cậu có hai mươi phút để chuẩn bị”.
Ngô Bình không nói thêm gì, xe đã lăn bánh, lái ra ngoài thành. Nửa tiếng sau, xe lái vào một thôn hẻo lánh, trong thôn có một con đường xuyên suốt từ đầu đến cuối thôn, phía Đông thôn là đập chứa nước, thế nên không có đường.
Xe dừng lại trước thôn, người phụ nữ nói: “Bên đập nước có một căn nhà xây bằng gạch đỏ, cậu nhìn là sẽ nhận ra ngay. Mục tiêu đang ở trong đó, cậu vào giải quyết ông ta. Thành công thì cậu có thể đi”.