Ngô Bình: “Được, anh chú ý an toàn”.
Sau đó Ngô Bình tới địa điểm hẹn gặp mặt trước, nơi đó là một công viên, anh giả làm một người đang tập luyện, nhảy dây sau một hòn giả sơn.
Tầm nửa giờ sau, Trương Định Nhất mới xuất hiện, anh ta đang đứng ở một chòi nghỉ mát đợi người. Mấy phút sau, hai người đàn ông trung niên đến, bọn họ cười nói với Trương Định Nhất vài câu rồi đưa anh ta đi.
Ngô Bình đi theo sau, thấy ba người đi vào một khu rừng. Trong rừng không có lối đi, muỗi lại nhiều nên không ai muốn vào trong đó cả.
Vừa vào trong rừng, hai người đàn ông trung niên đang cười nói bỗng ra tay, một người tấn công phía trước, một người tấn công phía sau. Trương Định Nhất không phản ứng kịp, lập tức bị thương chỗ hiểm, phun máu ngã xuống đất.
Một người đàn ông trung niên cười nói: “Thiếu môn chủ của bọn tao đã giăng bẫy rồi, không ngờ thật sự có kẻ mắc câu”.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình sửng sốt, lấy vải che mặt lại rồi bước vội tới. Thấy có người đi tới, hai người kia khá bất ngờ, một kẻ cười khẩy: “Tu vi còn không có, đúng là tới chịu chết!”, nói rồi ông ta tung một chưởng về phía Ngô Bình.
Nhưng Ngô Bình vừa thụp xuống đã tới bên cạnh ông ta, sau đó điểm vào chỗ yếu của ông ta. Ông ta run bắn người, thất khiếu chảy máu, uy lực của sức mạnh Xích Minh cực lớn, huỷ đi sức sống của ông ta trong nháy mắt.
Kẻ còn lại hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy nhưng bị Ngô Bình chưởng một phát, sức mạnh Xích Minh ngưng kết thành một chưởng ấn màu đỏ, đánh lên lưng ông ta, hình thành một dấu tay máu rõ ràng.
Kẻ này thét lên rồi ngã xuống đất, co quắp vài cái, chết!
Anh vội đỡ Trương Định Nhất dậy, mặt mày anh ta tái mét, đã bị trọng thương. Ngô Bình nói: “Tôi lập tức chữa trị cho anh!”
Trương Định Nhất cười khổ: “Vô ích thôi, người hoà hợp đã bị thương, không thể chống lại, anh không chữa được đâu”.
Ngô Bình cả kinh: “Không thể chữa được sao?”
Trương Định Nhất: “Dù có thể chữa được cũng vô cùng khó, thế nên tôi không sống được nữa rồi”.
Ngô Bình thử chữa vết thương cho anh ta nhưng đã dùng hết cách mà không có chút hiệu quả nào. Sắc mặt anh khó coi: “Phái Hoàng Long cố tình giăng bẫy chúng ta, đáng chết!”
Trương Định Nhất thở dài: “Anh Ngô, mong anh có thể đi tới cuối cùng. Còn nữa, ở đây tôi có bố mẹ, phiền anh chăm sóc nhiều hơn”, nói xong anh ta nghiêng đầu, chết.
Ngô Bình thở dài, lấy điện thoại của Trương Định Nhất gọi cho bố mẹ anh ta, báo địa chỉ cho họ tới đón. Sau đó anh lục soát trên người hai kẻ của phái Hoàng Long đã chết, tìm được một chiếc nhẫn chứa đồ, sau đó rời đi.
Trở về nhà, Tô Tuệ thấy anh không vui thì hỏi: “Tiểu Bình, em sao vậy? Đói không, chị dâu nấu cơm cho em ăn”.
Ngô Bình: “Không sao đâu chị dâu, em hơi mệt, muốn ngủ một giấc trước”.
Trở về phòng, anh chìm vào suy tư. Chuyện của Trương Định Nhất khiến anh hiểu thế giới này rất tàn khốc, có rất nhiều người muốn giết chết những người hoà hợp khác, tình cảnh bây giờ của anh rất nguy hiểm!
“Trương Định Nhất nói đúng, tiếp theo mình phải khiêm tốn, nếu không sẽ bị kẻ xấu phát hiện. Anh Trương, tôi nhất định sẽ trả thù cho anh!”
Anh lấy chiếc nhẫn chứa đồ kia ra, mở ra thấy bên trong có một số linh thạch và một pháp khí cấp thấp. Anh không có hứng thú gì với pháp khí, lập tức lấy linh thạch ra tu luyện.