Sau đó, Ngô Bình đánh gục nốt những kẻ còn lại trong sân, đám người này không gãy tay cũng gãy chân.

Sau đó anh lại đạp mấy phát lên miệng gã râu vàng, giẫm rớt hết nửa hàm răng của gã, xong rồi anh mới đỡ chị dâu lên.

Nhìn Ngô Bình hung dữ thế này, Tô Tuệ cũng ngơ ngác, sau đó chị ấy phản ứng lại được: “Tiểu Bình, em mau đi đi, Lưu Tam quen biết với cảnh sát Mã, chắc chắn hắn sẽ phái người tới bắt em. Em đi nhanh đi!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Chị dâu, anh của em không thể chết oan vậy được. Kẻ đánh chết anh là Lưu Tam ạ?”

Tô Tuệ khóc: “Lưu Tam mở một công xưởng, anh của em và vài người trong thôn tới đó làm việc, nhưng ba tháng trời hắn không phát lương. Em cũng biết tính tình của anh cả em, anh ấy dẫn đầu mọi người tới đòi lương. Lưu Tam giết gà doạ khỉ, cho người đánh anh cả em tới chết. Hu hu, hắn coi trời bằng vung mà!”

Ngô Bình nhìn chằm chằm gã râu vàng hỏi: “Có những ai đánh anh tao?”

Cuối cùng gã râu vàng cũng đã biết sợ, Ngô Bình quá tàn nhẫn, lại còn đánh giỏi, gã lập tức đáp: “Người anh em Ngô Bình, bọn tôi cũng chỉ nghe lệnh Lưu Tam thôi, không dám không đánh. Cả đám bọn tôi đều ra tay. Đúng rồi, thằng tóc đỏ kia ra tay mạnh nhất, chắc chắn là nó đánh chết Ngô Thành”.

Tóc đỏ sợ giật cả mình, tức giận nói: “Ê này, rõ ràng anh đánh mạnh tay nhất, sao lại đổ lên đầu tôi?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Đi, lên xe, tới gặp Lưu Tam!”

Tô Tuệ vội kéo anh lại: “Tiểu Bình, em không được đi!”

Ngô Bình khẽ nói: “Chị dâu, em nhất định phải báo thù cho anh. Chị ở nhà đợi em về, chúng ta lo hậu sự cho anh”.

Ngô Bình bảo đám người kia lên xe, anh vô cảm ngồi vào ghế phụ lái, xe đi tới một căn nhà lớn ở trấn Bạch Dương, là nhà của Lưu Tam.

Tên đầy đủ của Lưu Tam là Lưu Thế Dũng, là con thứ ba trong nhà nên người ta gọi là Lưu Tam. Lưu Thế Dũng thích đấu đá, từng học võ, mười mấy tuổi đã thường xuyên ra vào đồn cảnh sát, quan hệ với mấy vị đại ca thế giới ngầm rất tốt.

Mấy năm trước bán đất cát, hai năm gần đây bắt đầu mở công xưởng làm hậu cần, mỗi năm kiếm được đến hàng chục triệu. Lưu Thế Dũng bây giờ đã trở thành bá chủ trấn Bạch Dương, không ai dám trêu chọc, đến cả cảnh sát cũng xưng anh gọi em với hắn, nể mặt hắn. Vì đôi lúc ở trấn xảy ra ẩu đả mà đến cảnh sát cũng không ngăn được, chỉ có Lưu Thế Dũng ra mặt mới giải quyết được.

Lưu Thế Dũng có bảy bà vợ, mỗi người ở mỗi căn nhà lớn. Biệt viện hắn ở bây giờ rộng đến hơn ba nghìn mét vuông, bên trong xây rất nhiều nhà lớn nhỏ, khá nhiều thuộc hạ của hắn đều ở trong đây, ăn chơi đàn đúm, đánh bài, luyện quyền.

Lưu Thế Dũng nuôi mấy chục tên tay chân, trong đó có vài tên công phu rất khá, cũng có vài kẻ không có thân phận gì, nghe nói là những kẻ phạm trọng tội tới nương nhờ Lưu Thế Dũng.

Gần một năm trở lại đây, công xưởng của Lưu Thế Dũng kinh doanh không tốt, một tên côn đồ như hắn đương nhiên không hiểu việc kinh doanh công xưởng. Để giảm hao hụt, hắn bắt đầu không trả lương nhân công, lần lữa đến ba tháng trời.

Cuối cùng, công nhân không làm nữa, cùng tới tìm hắn đòi lương, kết quả hắn cho người đánh chết người dẫn đầu là Ngô Thành.

Đánh chết Ngô Thành, Lưu Thế Dũng cũng cảm thấy rất phiền, mạng người lớn hơn trời mà, xử lý không tốt chuyện này thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, nên hắn đặc biệt phái đám côn đồ tâm phúc của mình đi giải quyết chuyện này.

Lúc này, Lưu Thế Dũng đang ở trong sân đợi đám râu vàng, hắn hy vọng chúng mang tin tốt về cho hắn.

Cuối cùng, xe dừng lại trong sân, kẻ đầu tiên xuống xe là gã râu vàng, mặt gã bị đánh sưng húp, tay gãy, xương trên người cũng gãy vài chỗ, nội thương nghiêm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play