Ngô Bình đáp: “Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ trị khỏi tận gốc!”

Tiếp theo, anh châm cứu trước, sau đó dùng lực Xích Minh để mát xa. Chẳng bao lâu sau, cô bé đã ngủ thiếp đi.

Ngô Bình nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại. Trong thời gian này để cô bé nghỉ ngơi cho tốt”.

Phùng Lập Hiền vội hỏi: “Vậy tôi thì sao?”

Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Anh đã không sao rồi. Sau này làm gì cũng phải giữ chữ tín”.

Phùng Lập Hiền vội nói: “Ừm, tôi hiểu rồi!”

Sau đó, vài cảnh sát kia cũng xuất hiện, Ngô Bình hoá giải cấm chế trên người họ, rồi nghênh ngang rời khỏi bệnh viện.

Vừa ra khỏi bệnh viện không lâu, đang chuẩn bị về nhà luyện công thì chiếc điện thoại cũ mấy năm chưa đổi bỗng đổ chuông. Nhìn số điện thoại, Ngô Bình vội bắt máy ngay: “Chị dâu”.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng phụ nữ khóc lóc: “Tiểu Bình, em mau về đi, anh của em bị người ta đánh chết rồi!”

Ngô Bình nghe mà rùng cả mình: “Anh em chết rồi sao?”

Chị dâu khóc lóc: “Bị Lưu Tam ở trấn trên đánh chết, hu hu…”

Tuy ký ức tới từ thân thể của thế giới này, nhưng nước mắt của Ngô Bình vẫn không ngừng tuôn rơi. Lúc anh ba tuổi, cha mẹ đã mất, từ nhỏ được anh cả và chị dâu nuôi lớn, câu anh cả như cha, không sai chút nào. Tuy anh cả rất nghiêm khắc nhưng hễ có đồ ăn ngon là lại để dành cho anh. Sau này có cháu, thức ăn của Ngô Bình cũng vẫn ngon hơn đồ ăn của cháu.

Không muốn mình trở thành gánh nặng của anh cả nên mười lăm tuổi Ngô Bình đã ra ngoài làm công, sau đó gửi một nửa tiền về cho nhà, một nửa thì giữ lại cho mình. Thời gian trước anh bị bệnh nặng cũng không nói cho người nhà nghe, anh không muốn anh cả và chị dâu lo lắng.

Bây giờ nghe tin anh cả bị người ta đánh chết, lửa giận trong lòng anh phun trào, anh gằn từng chữ: “Chị dâu, hôm nay em sẽ về, chị trông chừng Vân Sinh cẩn thận!”

Vân Sinh là cháu của Ngô Bình, nhỏ hơn Ngô Bình bốn tuổi, vẫn đang học trung học.

Cúp máy, anh nói với La Phi Phi một tiếng rồi lên tàu về quê.

Nơi Ngô Bình được sinh ra là một huyện nhỏ tên huyện Phương, nhân khẩu chưa đến một triệu, nền kinh tế lạc hậu. Ngoại ô phía Tây huyện Phương có một trấn tên là trấn Bạch Dương, vì có tuyến đường quốc lộ đi ngang qua và gần khu vực thành thị nên được xây dựng rất nhiều công xưởng và nhà kho. Huyện Phương cách thành phố Ngô Bình sinh sống hơn hai trăm cây số, ngồi tàu hoả mất tầm một tiếng đồng hồ.

Mười giờ sáng, Ngô Bình lên tàu hoả về huyện Phương. Anh hơi thẫn thờ, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh của anh cả. Anh vẫn còn nhớ, trước khi anh nhập viện, anh cả đã gọi điện đến, nói anh ấy đã tích góp được hơn ba trăm nghìn, rồi tìm bạn bè mượn thêm một ít, chuẩn bị mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách cho Ngô Bình, thế thì mới dễ lấy được vợ.

Ngô Bình của hai thế giới, cảm xúc dung hoà làm một, bi thương ngập lòng.

Đến nơi, anh xuống tàu hoả, bắt taxi về trấn Bạch Dương.

Nhà họ Ngô ở trấn Bạch Dương.

Thi thể lạnh ngắt của Ngô Thành nằm trên con đường xi măng trước nhà, trên người Ngô Thành chi chít những vết thương lớn nhỏ, anh ấy bị người ta đánh đến chết. Một người phụ nữ quỳ bên thi thể khóc thảm thiết, chị ấy đã khóc đến cạn nước mắt rồi. Tựa vào người đàn ông đã chết, ánh mắt chị ấy ảm đạm không còn chút sức sống nào.

Lúc này, mười mấy tên côn đồ đứng trước cửa, một gã râu vàng hung hăn quát với người phụ nữ: “Anh Tam của bọn tôi nói rồi, người chết không thể sống lại được, tất cả đều do Ngô Thành tự mình rước lấy. Anh Tam nhân từ, quyết định bồi thường cho cô hai trăm nghìn. Nếu cô nhận tiền thì sau này còn sống yên ổn được ở trấn, nuôi nấng con trai của cô trưởng thành. Nếu cô không cầm tiền, anh Tam bảo sau này cô với thằng con của cô đừng hòng sống yên ở cái trấn Bạch Dương này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play