Người đàn ông lại thở dài: “Anh đương nhiên sẽ tìm mọi cách. Một lát nữa sẽ có chuyên gia từ thủ đô tới, chúng ta hãy chờ xem sao”.
Ngô Bình dừng lại và nói: “Tôi có thể giúp con gái hai người tỉnh lại”.
Nghe có người nói chuyện, người đàn ông đột ngột quay đầu lại. Nhìn thấy người thanh niên mặc áo bệnh nhân, anh ta cau mày nói: “Anh nói cái gì, có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi?”
Ngô Bình đáp: “Chữa không được, không lấy tiền. Nếu chữa khỏi, anh đưa cho tôi hai triệu là được. Tôi ở phòng 305, nếu nghĩ thông rồi thì đến tìm tôi”.
Lương y có mấy khi chủ động tìm đến cửa. Sự chủ động thái quá sẽ khiến đối phương nghi ngờ. Cho nên nói xong, anh quay người bỏ đi, để lại đôi vợ chồng thất thần nhìn nhau.
“Ông xã, anh ta có phải đang nói dối không? Nếu anh ta biết y thuật, tại sao lại đến bệnh viện khám bệnh?”
Người đàn ông: “Kệ anh ta đi, có lẽ đầu óc anh ta có vấn đề gì đó”.
Thấy đối phương không tin mình, Ngô Bình không nản lòng, quay trở lại phòng bệnh, ngồi trên ghế thiền.
Khí trong cơ thể anh ngày càng mạnh, sau khi đả thông kinh mạch được hai ngày, anh cảm thấy những vấn đề tích tụ trong cơ thể dần dần được giải quyết.
Lúc này, anh mở mắt ra và thấy La Phi Phi đang lặng lẽ nhìn anh.
“Tiểu Bình, anh đang làm gì vậy?”, cô ấy tò mò hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Luyện khí”.
La Phi Phi: “Luyện khí là gì?”
“Đừng nhúc nhích, anh sẽ cho em cảm nhận”, Ngô Bình nói rồi một tay nắm lấy đầu ngón tay La Phi Phi, bắt đầu huy động chút nguyên khí trong cơ thể mình.
La Phi Phi lập tức cảm thấy đầu ngón tay tê rần nhưng rất thoải mái, cô ấy thốt lên: “Đây là luyện khí sao?”
Ngô Bình: “Thể chất của anh còn yếu. Khi anh mới bắt đầu luyện tập, khí vẫn còn rất yếu. Sau một thời gian, anh sẽ có thể luyện nó thành chân khí và trở thành cao thủ”.
La Phi Phi cảm thấy rất kinh ngạc: “Tiểu Bình, hình như dạo này anh đột nhiên trở nên rất mạnh mẽ”.
Ngô Bình đáp: “Thì anh vốn lợi hại mà”.
“Đúng vậy, anh rất lợi hại”, La Phi Phi cười hùa theo anh.
Lúc này, có người gõ cửa.
La Phi Phi đứng dậy mở cửa, chỉ thấy một cặp vợ chồng trẻ lạ mặt đang đứng bên ngoài. Ánh mắt của họ dừng lại ở Ngô Bình đang ngồi đằng sau cô.
Người đàn ông trầm giọng hỏi: “Chúng tôi có thể vào trong không?”
Ngô Bình không cần nhìn cũng biết hai người kia đã đến, nói: “Vào phòng nói chuyện đi”.
Hai người kia vào phòng nhìn trái nhìn phải, sau đó người đàn ông khẽ thở dài nói: “Mặc dù tôi cảm thấy lời nói của anh không đáng tin, nhưng ngay cả chuyên gia từ thủ đô cũng không chữa được. Cho nên tôi quyết định mạo hiểm thử một lần”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chưa chữa khỏi, tôi một cắc cũng không lấy. Chữa khỏi rồi, tôi muốn hai triệu”.
Người đàn ông thản nhiên đáp: “Đừng nói hai triệu, chỉ cần con gái tôi khỏi bệnh, hai mươi triệu tôi cũng có thể trả được!”
Ngô Bình cười nói: “Thật sao? Vậy cho tôi ba triệu đi”.