Ngô Bình cười nói: “Đây là canh Ngũ Hành Đại Bổ, tuy rằng tương đối đơn giản, nhưng đối với anh bây giờ thì nó vô cùng hữu ích”.

La Phi Phi ngạc nhiên, cô ấy hỏi: “Tiểu Bình, anh học cái này ở đâu vậy?”

Ngô Bình: “Anh thấy trong sách”.

Sau đó, anh uống liền ba bát thuốc rồi nằm bất động. Tuy nhiên, đôi mắt của anh không nhàn rỗi mà bận rộn kiểm tra xem chiều không gian của mình có còn hay không.

Nhưng mà, hiện thực đã khiến anh thất vọng. Chẳng những tu vi của anh không còn, mà đến mắt thấu thị cũng không dùng được khiến anh không khỏi thở dài.

La Phi Phi nắm tay anh, dịu dàng nói: “Tiểu Bình, hãy mau mau khoẻ lại nhé”.

Ngô Bình đáp: “Đừng lo lắng, anh có thể xuống giường và đi lại trước khi trời tối”.

La Phi Phi còn tưởng rằng anh nói đùa nên cũng không để ý, xoay người đi ra ngoài mua đồ ăn cho anh.

Ngô Bình đã kích thích sức sống trong cơ thể. Hiệu quả của canh Ngũ Hành Đại Bổ không tệ, cảm giác khí trong cơ thể ngày càng mạnh hơn. Cuối cùng, giống như một con chuột nhỏ chạy đi chạy lại trong cơ thể.

Ngô Bình đã mất hơn một giờ để khai thông các kinh mạch trên khắp cơ thể. Lúc đả thông kinh mạch anh không cảm thấy đau. Sau khi kinh mạch đã thông, anh lập tức có thể xuống giường.

Anh đi tới trước giường hai bước, cảm thấy không có chuyện gì liền đi vào phòng tắm rửa mặt. Khi nhìn thấy chính mình trong gương, anh không khỏi sửng sốt, người trong gương nhiều nhất là mười chín tuổi, chính là phiên bản trẻ hơn của anh.

Anh đang ngẩn người nhìn vào gương thì La Phi Phi đi mua đồ ăn về. Thấy Ngô Bình đã xuống giường, cô liền kêu lên: “Tiểu Bình, sao anh lại xuống khỏi giường?”

Ngô Bình xoay người, cười nói: “Không phải anh đã nói trước khi trời tối có thể xuống giường đi lại sao? Em xem, anh không sao cả”, anh vừa nói vừa lắc lắc cánh tay.

La Phi Phi cảm thấy rất kỳ diệu, cô ấy nói: “Canh Ngũ Hành Đại Bổ này quả là có công dụng tuyệt vời”.

Ngô Bình: “Thuốc anh chế ra đương nhiên phải có hiệu quả. Phi Phi, thời hạn mà người đó cho em là khi nào?”

La Phi Phi sắc mặt trầm xuống, nói: “Tuần sau em sẽ phải đi cùng người đó”.

“Hôm nay là thứ mấy?” anh hỏi.

La Phi Phi: “Thứ tư.”

Ngô Bình: “Vậy thì, trong vòng bốn ngày nhất định phải kiếm được hai triệu tệ”.

La Phi Phi sững sờ: “Tiểu Bình, đừng nghĩ nữa, anh hãy khỏe lại trước. Sau khi khoẻ lại, hãy tìm một cô gái khác mà anh thích”.

Ngô Bình thở dài, thật là một cô gái tốt bụng và ngốc nghếch!

Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của La Phi Phi lên, nói: “Đừng khóc, sau này anh sẽ không để em phải chịu bất cứ tủi cực nào”.

Sau khi an ủi La Phi Phi, Ngô Bình vừa ăn vừa nghĩ cách kiếm tiền.

Sau khi ăn xong, anh để La Phi Phi đã mệt mỏi cả ngày nằm xuống giường bệnh ngủ một lúc còn mình thì đi dạo quanh bệnh viện. Anh rất giỏi về y học, vì vậy anh quyết định ra ngoài để thử vận may.

Đi ngang qua cửa phòng chăm sóc đặc biệt, anh nghe thấy trước cửa có một cặp vợ chồng trẻ đang nói chuyện. Hai người ăn mặc sang trọng, đeo đồng hồ trị giá hàng triệu đồng trên tay nên có vẻ là người giàu có.

Người đàn ông khẽ thở dài: “Mộng Nhi hôn mê bảy ngày, bác sĩ nói khả năng tỉnh lại cực kỳ thấp, rất có thể sẽ trở thành người thực vật.”

Người phụ nữ lập tức ôm mặt khóc lóc thảm thiết: “Chồng, anh nhất định phải cứu Mộng Nhi! Chúng ta chỉ có một đứa con gái này, nếu Mộng Nhi trở nên như vậy, em không muốn sống nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play