Ngô Bình đang bưng một chén thuốc rồi uống, anh thử rồi nói: “Ừm, hiệu quả cũng được, nhưng vẫn cần phải cải tiến. Cô đem một bát thuốc này đi, đưa cho những đứa trẻ mới chào đời uống trước, mỗi người một thìa là được”. Nói xong, anh còn lấy ra một cái thìa nhỏ, bảo cô ấy làm như đã dặn.

Công Chúa Thanh Huân lập tức nhận lấy bát thuốc, vội vàng về nước Đông Hải.

Ngô Bình thì ở lại đây tiếp tục nghiên cứu chế tạo thuốc.

Mặt biển nổi sóng, mấy nghìn Hải Nhân bước lên đảo, một người đàn ông trong số đó mang trên mình khí chất của vị vua, khoác trên mình bộ trang phục sang trọng, từ xa xa đã bái lạy Ngô Bình.

“Quốc vương Đông Hải, Thanh Linh Đào, tham kiến Thánh Nhân!”

Ngô Bình ừm một tiếng, cũng không nhìn ông ta rồi nói: “Không cần đa lễ. Tôi đang chế thuốc, không tiếp đón ông được rồi”.

Thanh Linh Đào dùng bước nhỏ đi tới, yên tĩnh đứng ở một bên.

Hơn mười lăm phút sau, Ngô Bình bưng lên một chén thuốc rồi uống, đây đã là phương thuốc thứ ba mà anh nghiên cứu ra, hiệu quả tốt hơn rất nhiều.

Mấy phút sau, anh cười nói: “Phương thuốc này hiệu quả tốt hơn nhiều rồi, tác dụng phụ cũng ít hơn, với lại làm cũng đơn giản hơn, chi phí cũng thấp. Tuyệt, chính là nó rồi”.

Anh lấy ra giấy bút, mau chóng ghi lại một thương thuốc và cách chế thuốc, sau đó nói với Thanh Linh Đào: “Thanh Linh Đào, phương thuốc này ông cầm lấy, về bảo người luyện chế theo phương thuốc này”.

Thanh Linh Đào mừng rỡ, hai tay nhận lấy phương thuốc rồi nói: “Tạ ơn ân điển của Thánh Nhân!”

Ngô Bình hỏi: “Phía Thần tộc, các ông ứng phó thế nào?”

Thanh Linh Đào: “Bẩm Thánh Nhân, nếu không có sự uy hiếp liên quan đến Hải Liên nữa thì chúng tôi cũng không sợ Thần tộc”.

Ngô Bình: “Ừm, không có chiến sự, đều tốt đối với đôi bên”.

Thanh Linh Đào: “Thánh Nhân, đại ân đại đức của người, chúng tôi không biết lấy gì báo đáp, muốn mời Thánh Nhân đến cung ở mấy ngày, để chúng tôi cố gắng bày tỏ chút tấm lòng mới được”.

Ngô Bình cũng vô cùng tò mò về môi trường sống của Hải Nhân tộc, anh cười nói: “Được, vậy làm phiền các vị rồi”.

Thanh Linh Đào mừng rỡ, lập tức mời Ngô Bình đến hoàng cung.

Nơi mà Hải Nhân tộc sống là ở vùng đồng bằng dưới nước. Địa hình đáy biển cũng rất phức tạp, cũng có các khu vực như đồng bằng rộng lớn, vùng núi, đồi,… Biển là không gian ba chiều, vì vậy sinh vật vượt xa lục địa.

Độn trong nước một đoạn đường, anh chợt nhìn thấy một thung lũng dưới đáy biển, diện tích cực kỳ lớn, hoàng cung của nước Đông Hải đặt ở đây. Tới gần hoàng cung, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều Hải Nhân bơi qua bơi lại bên cạnh anh, nhìn chăm chú tò mò người đàn ông lạ này, vì sao Quốc Vương Bệ Hệ lại cung kính với anh như thế?

Ngô Bình phát hiện, về tổng thể Hải Nhân cũng gần giống với người đất liền, chỉ là giữa chân và ngón tay có màng, tiện cho việc bơi trong nước. Ngoài ra, phổi của Hải Nhân khá đặc thù, có thể hít thở không khí trong nước, sau đó thông qua lỗ chân lông bài tiết nước ra ngoài. Lỗ chân lông bài tiết nước nằm ở lưng, lúc bài tiết nước còn sản sinh ra lực đẩy, do đó đẩy cơ thể về phía trước.

Đương nhiên một số bộ phận trên cơ thể của đa số Hải Nhân mọc ra vảy mềm, những vảy này có thể giảm bớt lực cản của nước.

Ngô Bình thì không cảm thấy khó chịu gì, dù sao anh cũng là Thánh Nhân, ở đâu cũng sống như nhau, cơ thể có năng lực thích ứng cực mạnh.

Anh vừa ngồi xuống, phía ngoài da tự động mọc ra vảy vàng, nhìn thấy cái vảy này, Công Chúa Thanh Huân kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Vảy Thánh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play