Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra nếu không có Hải Liên, các cô cũng có thể khiến cho những đứa trẻ đó có khả năng hít thở trong nước”.
Công Chúa Thanh Huân ngẩn người ra: “Không cần Hải Liên? Chuyện này sao có thể chứ! Tộc ở Đông Hải chúng tôi sinh sống bao nhiêu năm dưới biển, chưa bao giờ phát hiện ra thứ gì có hiệu quả thay thế được Hải Liên”.
Ngô Bình: “Đó là bởi vì các cô không biết rõ về bản chất của Hải Liên. Các cô đã sống ở trong nước nhiều thế hệ, sớm đã có khả năng sinh tồn trong nước biển, chỉ là khả năng này cần thời gian để thích ứng. Nhưng khả năng này của những đứa trẻ mới sinh ra lại ở trạng thái phong ấn, một khi đứt cuống rốn thì rất khó sinh sống trong biển. Với lại khả năng thích ứng của những đứa trẻ mới sinh còn khá chậm, chúng cần ít nhất một tháng mới có thể dần dần khai phá được khả năng này. Vì thế, tổ tiên của các cô đã phát hiện ra loại Hải Liên này, một số thành phần dược chất trong Hải Liên có thể khiến những đứa trẻ thức tỉnh khả năng sinh sống dưới nước trong vài ngày”.
Sau khi Công Chúa Thanh Huân nghe xong thì gật đầu lia lịa: “Anh giỏi quá, tôi từng nghe các vị trưởng bối nói đến chuyện này, họ cũng nói như vậy”.
Ngô Bình: “Cô có thể rút quân được rồi. Ba ngày sau, tôi sẽ mang một loại thuốc đến, uống nó xong, tất cả những đứa trẻ chỗ các cô đều có thể khai phá được khả năng sinh sống dưới nước ngay lập tức”.
Công Chúa Thanh Huân không dám tin vào tai mình: “Thật sao? Thuốc của anh có tác dụng với tất cả những đứa trẻ sao?”
Ngô Bình nói: “Đương nhiên rồi. Thuốc mà tôi làm hiệu quả nhanh, hơn nữa không có tác dụng phụ. Ngoài ra nó còn có tác dụng với tất cả những đứa trẻ đó, sẽ không có chuyện bốn đứa trẻ phải chết một đứa đâu”.
Công Chúa Thanh Huân vẫn không thể tin được: “Làm sao tôi có thể tin anh đây?”
Ngô Bình tát cho cô ta một phát, đánh đến mức Công Chúa Thanh Huân chảy cả máu mũi, mắt nổ đom đóm, cô ta tức giận nói: “Anh đánh tôi?”
Ngô Bình nói: “Tôi làm như này là để cô hiểu rằng, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đánh chết được cô, với vị trí của cô trong mắt tôi, tôi có nhất thiết phải nói dối cô?”
Công Chúa Thanh Huân bưng mặt với vẻ ấm ức, từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ vương của cô ta cũng chưa từng đánh cô ta một lần, ấy thế mà người đại lục chết tiệt này lại đánh mình!
Nhưng nghĩ đến việc anh có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc, cô ta cắn răng hỏi: “Sau này anh cho chúng tôi thuốc, thì muốn chúng tôi trả cái gì?”
Ngô Bình: “Các cô không cần phải trả bất kỳ thứ gì. Mặc dù các cô là Hải Nhân, nhưng cũng là một phần của Nhân tộc. Tôi thân là Thánh Nhân, sao có thể ngồi nhìn các cô bị Thần tộc chèn ép uy hiếp chứ? Tôi không chỉ chế tạo thuốc cho các cô, sau còn cho các cô phương thuốc”.
Công Chúa Thanh Huân ngạc nhiên: “Anh là Thánh Nhân?”
Ngô Bình: “Sao, tôi không giống Thánh Nhân sao?”
Công Chúa Thanh Huân vội vã quỳ xuống đất vái lạy: “Thánh Nhân tại thượng, tiểu nữ thất lễ rồi!”
Ngô Bình: “Được rồi, giờ lui binh trước đã, tôi ở đây giúp các cô nghiên cứu thuốc”.
Công Chúa Thanh Huân không ngờ vực gì nữa mà vội vàng đi lui binh.
Ngô Bình tìm một số dược liệu rồi chế tạo thuốc. Trình độ luyện đan và chế thuốc của anh đã vượt qua rất nhiều Đại Năng tiền bối.
Không bao lâu sau, anh tìm ra một phương thuốc phối ngũ, thử sắc bằng phương pháp đơn giản nhất. Dù sao thì trình độ chế thuốc của Hải Nhân có hạn, không thể phức tạp quá, nếu không thì bọn họ không thể làm được.
Thử qua vài lần, anh đã tạo ra một phương pháp có hiệu quả khá tốt, chế tạo đơn giản.
Đúng lúc này, Công Chúa Thanh Huân đi đến, cô ta nói: “Bẩm Thánh Nhân, tôi đã rút quân rồi!”