Ngô Bình nói với tu sĩ áo vàng: “Người ta không muốn mua, tại sao cứ phải ép buộc? Người của Tử Kim Tiên Tông các người đều ngang ngược như vậy à?”

Tu sĩ áo vàng vội nói: “Là tôi sai, sau này tôi không dám nữa”.

Ngô Bình bảo: “Tôi không quan đến chuyện của anh. Nhưng anh làm mất nhã hứng của tôi, định bồi thường thế nào đây?”

Tu sĩ áo vàng ngẩn ra mất một lúc: “Anh muốn tôi bồi thường như thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Nhã hứng của tôi mất rồi thì khó tìm lại lắm. Thế này đi, anh bồi thường một trăm triệu tiền Đạo cho tôi là được”.

Giá trị của tiền Đạo cao hơn đồng Thần Long rất nhiều, một đồng tiền Đạo đổi được ít nhất mười, hai mươi nghìn đồng Thần Long. Ngô Bình vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu tiền Đạo làm tu sĩ áo vàng lập tức sững sờ, lẩm bẩm nói: “Anh đùa đấy ư? Cả Tử Kim Tiên Tông cũng chưa chắc lấy ra được một trăm triệu tiền Đạo”.

Ngô Bình sa sầm mặt: “Ai đùa với anh? Không đền nổi thì đưa tôi đến Tử Kim Tiên Tông, bảo tông chủ đền cho tôi!”

Biết nói lý với Ngô Bình cũng vô ích, tu sĩ áo vàng đành nghiến răng, nghĩ bụng tu vi của bọn họ cao đấy, nhưng Tử Kim Tiên Tông cũng không hiền lành gì, về đến môn phái rồi tranh luận với họ cũng không muộn!

Thế là tu sĩ áo vàng đưa đám người Ngô Bình đến trước cổng Tử Kim Tiên Tông. Người gác cổng vừa thấy tu sĩ áo vàng liền hỏi: “Những vị này là bạn của Tiền sư huynh ạ?”

Tu sĩ áo vàng tối sầm mặt, không trả lời, đưa đám người Ngô Bình vào đại điện.

Họ vừa vào điện, một bóng người cao lớn đã bước ra từ phía sau. Đó là một tu sĩ áo xanh không rõ tuổi tác, cất tiếng hỏi: “Tiền Đại Chí, những người này là ai, sao lại đưa họ đến đại điện nghị sự?”

Tu sĩ áo vàng Tiền Đại Chí vội lao về phía người đó, chỉ tay vào Ngô Bình: “Sư tôn, kẻ này đe doạ đệ tử!”

Tu sĩ áo xanh sầm mặt, định lên giọng trách móc thì bọn người Hắc Đáp đột nhiên toả ra khí tức khủng khiếp cấp Đạo Tổ.

Ngay lập tức, đừng nói là tu sĩ áo xanh, cả Tiền Đại Chí cũng sợ hãi quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Tu sĩ áo xanh run rẩy ôm quyền hành lễ với Ngô Bình: “Các vị tiền bối đến Tử Kim Tiên Tông chúng tôi có điều gì muốn chỉ giáo?”

Ngô Bình không lên tiếng, Bạch Luyện lạnh lùng bảo: “Sư phụ tôi đang vui vẻ dùng cơm thì bị đệ tử của ông đạp vỡ mái nhà. Trên bàn ăn của chúng tôi có quả hạnh tiên, quả bàn đạo, còn có cả rượu ngon tuyệt trần, tất cả đều bị phá hỏng. Nhưng những thứ này không quan trọng. Quan trọng là làm sư phụ của chúng tôi mất hứng dùng cơm. Vậy nên sư phụ chúng tôi quyết định bắt các người bồi thường một trăm triệu tiền Đạo”.

Tu sĩ áo xanh giận dữ trừng mắt với Tiền Đại Chí, thầm nghĩ đối phương đúng là đáng chết, lại đi đắc tội một đám người mạnh siêu cấp thế này, chán sống rồi à?

Khẽ nuốt nước bọt, tu sĩ áo xanh nói: “Các vị tiền bối, là đệ tử của tôi sai. Nhưng chúng tôi thật sự không có đủ một trăm triệu tiền Đạo. Tử Kim Tiên Tông chúng tôi chỉ là môn phái nhỏ, nào có nhiều tiền đến thế”.

Nghe đối phương kể nghèo kể khổ, Xích Bào lạnh lùng hừ giọng: “Không có tiền thì lấy đồ ra thế chấp, chúng tôi không ngại phiền đâu”.

Bạch Luyện bảo: “Chẳng phải Tử Kim Tiên Tông có núi tiên Tử Kim sao? Quả núi này chắc là có giá trị lắm”.

Tu sĩ áo xanh sợ run người, biết bọn họ đều không hiền lành, nếu không có lời giải thích hợp lý thì rất có thể những người này sẽ san bằng Tử Kim Tiên Tông, vội vàng nói: “Các vị hãy chờ một chút, tôi đi mời tông chủ đến đây ngay”.

Chuyện đã làm ầm ĩ, tu sĩ áo xanh không dám tự ra quyết định nữa, phải lập tức tìm tông chủ đến xử lý chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play