Bạch Luyện hỏi: “Sư phụ, sao người không thành lập môn phái ở đây và nhận thêm đệ tử?”
Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa đến lúc. Ta không có thời gian rảnh”.
Món ăn được dọn lên, bốn đệ tử ăn thử một miếng, mặt mũi liền hớn hở, ngấu nghiến ăn tiếp. Họ làm thú hoang bao nhiêu năm nay, nào được ăn món ngon như thế.
Nhưng trước mặt sư phụ, họ vẫn không tiện suồng sã quá, phải kiềm chế hết mức có thể.
“Ầm!”
Đột nhiên mái nhà bị giẫm sụp xuống, nhiều gỗ vụn và ngói vỡ rơi xuống đều bị Hắc Đáp vung tay quét sạch.
Ngô Bình ngẩng lên, thấy mái nhà xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Hắc Đáp giận dữ nói: “Lý nào là vậy? Dám quấy rầy sư phụ dùng bữa, con phải đi tìm bọn chúng!”
Ngô Bình cũng muốn xem thử con gấu tiên ngốc nghếch này làm sao nói lý với con người, thế nên chỉ mỉm cười mà không ngăn cản.
Hắc Đáp bay lên bầu trời phía trên mái nhà, nhìn thấy hai Chân Tiên đang giằng co. Một trong số họ mặc áo bát quái màu vàng, cười khẩy: “Đúng là to gan, dám đến địa bàn của Tử Kim Tiên Tông làm càn!”
Người còn lại mặc áo dài màu xanh lam, cau mày nói: “Vị đạo hữu này, tôi không hề có ý đối địch với anh. Nhưng cách làm của anh thật quá đáng, làm ăn sao lại có thể ép mua ép bán kia chứ?”
Người kia tức giận đáp trả: “Tôi ép buộc thì đã sao? Anh không bán đồ cho tôi thì đừng hòng sống sót rời khỏi thành Tử Kim!”
Hắc Đáp lạnh lùng hừ giọng, sải bước đi đến chắn giữa hai người kia rồi hỏi: “Ai đã đạp vỡ mái nhà? Dám làm kinh động đến sư phụ tôi, các người có gánh nổi không?”
Tu sĩ mặc áo bát quái màu vàng liếc nhìn Hắc Đáp, lạnh lùng bảo: “Cái thứ này chui ra từ đâu mà dám ăn nói với tôi như vậy hả, biết tôi là ai không?”
“Chát!”
Tay của Hắc Đáp còn chẳng nhúc nhích mà người kia đã bị tát một cái, răng trong miệng đều gãy hết, máu chảy không ngừng.
Tu sĩ mặc áo bát quái vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, kêu lên: “Dám đả thương tôi! Tử Kim Tiên Tông sẽ không tha cho cậu!”
Hắc Đáp cười khẩy: “Tôi hỏi lại lần nữa, ai đã giẫm vỡ mái nhà?”
Tu sĩ mặc áo xanh lam còn lại vội đáp: “Là đối phương lúc đuổi theo tôi đã đạp vỡ mái nhà”.
Hắc Đáp lạnh lùng nói: “Làm sư phụ tôi mất hứng, các người phải theo tôi đi xin lỗi!”
Hắc Đáp mỗi tay khống chế một người. Hai người kia tu vi không hề yếu, nhưng lại không chống trả nổi, bị Hắc Đáp xách về phòng như một con gà con vậy.
Phòng ốc được khôi phục lại như ban đầu, mái nhà đã được Xích Bào sửa chữa, bàn ghế và dụng cụ ăn uống cũng được khôi phục, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Vào đến phòng, cảm nhận được khí tức của mấy người bọn họ, tu sĩ áo vàng cuối cùng cũng biến sắc, kinh ngạc hỏi: “Các người là ai?”
Ngô Bình hỏi: “Tôi đang vui vẻ ăn cơm ở đây, tại sao anh phải đạp vỡ mái nhà, quấy rầy tôi dùng bữa?”
Trán toát đầy mồ hôi lạnh, tu sĩ áo vàng chẳng dám hống hách nữa, vội nói: “Tôi đáng chết. Xin hãy tha lỗi cho tôi”.
Ngô Bình hỏi người kia: “Tại sao anh ta lại đuổi theo anh?”
Người kia thở dài: “Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi. Tôi đem một món pháp khí vào thành để bán. Sau khi tên này nhìn thấy thì đòi mua, mà lại ra giá cực kỳ thấp. Làm sao mà tôi đồng ý được? Thế là chúng tôi cãi nhau, đối phương muốn ra tay với tôi. Tôi tự biết mình không đấu lại nên lập tức bỏ chạy. Chúng tôi kẻ chạy người đuổi, lúc đi ngang nơi này thì quấy rầy đến các vị. Thật sự xin lỗi”.