Ngô Bình: “Được, tôi có thể giúp cô, nhưng hoàng triều Thiên Hành vẫn sẽ thuộc về nhà họ Mộc”.
Mộc Thiên Tuyết vui mừng khôn xiết: “Tạ ơn bệ hạ!”
Ngô Bình: “Hiện tại chúng ta cần phải kiểm soát Kim Giáp vệ đã. Trước đó, chúng ta cần phải tìm hiểu tình hình trước, lập kế hoạch rồi mới hành động”.
Mộc Thiên Tuyết suy nghĩ một lúc và nói: “Bệ hạ, chúng ta có thể nhờ Thiên Tướng giúp đỡ”.
Ngô Bình: “Thiên Tướng?”
Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Thiên Tướng là tể tướng của hoàng triều Thiên Hành, vì có nhiều công lao nên được phụ hoàng phong là Thiên Tướng. Đáng tiếc, sau khi nghe lời vu khống, phụ hoàng đã cách chức Thiên Tướng. Bây giờ ông ấy chắc đang dưỡng lão ở quê nhà”.
Ngô Bình hỏi: “Người này có năng lực thế nào?”
Mộc Thiên Tuyết: “Ngay cả phụ hoàng của tôi cũng biết ông ấy là một đại thần có khả năng trị quốc ba nghìn năm mới có một, đồng thời là đệ nhất mưu sĩ Hồng Hoang hiện giờ”.
Ngô Bình mỉm cười và nói: “Nếu vậy, chúng ta hãy đi tìm Thiên Tướng trước”.
Thiên Tướng tên là Tả Long Khâu, ông ấy xuất thân trong một gia đình nghèo khó, khi còn làm tể tướng cũng chỉ là con người không có tu vi, nhưng tất cả các tu sĩ trong thiên hạ đều tôn trọng ông ấy.
Nơi Tả Long Khâu sống là một ngọn núi, trên núi chỉ có vài trăm hộ gia đình, hiện ông ấy đang sống trong ngôi nhà cũ.
Sau khi nghe ngóng được nơi ở của Tả Long Khâu, một luồng ánh sáng xuất hiện trước cửa. Mộc Thiên Tuyết gõ cửa, một đồng tử mặc áo xanh mở cửa ra, hỏi: “Hai người có việc gì sao?”
Mộc Thiên Tuyết nói: “Chúng tôi tới gặp Tả tiên sinh”.
Đồng tử hỏi: “Xin hỏi các vị là ai, tìm tiên sinh nhà tôi có việc gì?”
Ngô Bình nói: “Cậu cứ nói tôi là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ thuộc đại lục Côn Luân, Lý Huyền Bình”.
Đồng tử cười nói: “Anh là hoàng đế sao? Mời vào”.
Ngô Bình cười hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có hoàng đế mới có thể bước vào cửa nhà các người sao?”
Đồng tử nói: “Tiên sinh nhà tôi đã nói, nếu có đế vương đến thì trực tiếp mời vào phòng khách uống loại trà tốt nhất”.
Ngô Bình cười lớn: “Vậy cảm ơn nhé”.
Họ đến phòng khách, thấy một vị nho sĩ trung niên đang ngồi đó. Ông ấy nhìn thấy Ngô Bình thì vốn đang ngồi nghiêm chỉnh lại đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nói: “Tham kiến Thánh Nhân!”
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Tiên sinh có thể nhận ra ta là Thánh Nhân sao?”. Anh không hề bộc lộ thánh uy, dù là tu sĩ cao thâm cũng không thể nhận ra được.
Nho sĩ nói: “Có Thánh Nhân ở đây, tôi cũng không dám giấu. Tại hạ biết nhìn sắc mặt nghe lời nói, có bản lĩnh bói toán. Tôi thấy người có uy thế của Thánh Nhân”.
Ngô Bình: “Bội phục. Các hạ chính là Thiên Tướng Tả Long Khâu đúng không?”
Tả Long Khâu khẽ thở dài: “Tiểu nhân đã không còn là Thiên Tướng từ lâu rồi, giờ chỉ là dân thường, một kẻ nhàn hạ trồng ruộng đọc sách mà thôi”.
Mộc Thiên Tuyết đột nhiên nói: “Thiên Tướng, ông có nhận ra ta không?”
Tả Long Khâu bị Ngô Bình thu hút sự chú ý nên không nhìn kỹ Mộc Thiên Tuyết, giờ nhìn kỹ liền hô lên: “Người là…công chúa?”
Mộc Thiên Tuyết khẽ thở dài: “Mười năm không gặp, Thiên Tướng vẫn nhận ra ta”.
Tả Long Khâu vội hành lễ: “Thảo dân bái kiến công chúa điện hạ!”