Thánh Nhân tức giận, trời đất liền biến sắc, biển nổi sóng lớn, mây đen dày đặc suốt mấy vặn dặm, vô số sinh linh trên biển run lẩy bẩy, chúng ngơ ngẩn tại chỗ không dám động đậy.

Uy thế này khiến Mộc Thiên Tuyết sợ tới nỗi mặt tái mét, vội quỳ xuống đất: “Bệ hạ bớt giận”.

Ngô Bình: “Mộc Thiên Tuyết, cô đưa trẫm đến đại lục Hồng Hoang, trẫm trả thù cho cô!”

Mộc Thiên Tuyết ngẩn người: “Bệ hạ, hoàng triều Thiên Hành có nhiều cao thủ, đằng sau không chỉ có Đạo Tổ trấn giữ mà còn có rất nhiều Thần tộc mạnh mẽ ủng hộ họ”.

Ngô Bình: “Không dạy chúng một bài học thì chúng vẫn sẽ đối phó cô. Chuyến này tôi chỉ giúp cô hả giận, không hủy diệt hoàng triều Thiên Hành, vì thế không cần lo lắng”.

Mộc Thiên Tuyết gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn bệ hạ!”

Ngô Bình giơ tay phất lên cánh tay bị chém của cô ấy, một thứ màu đen sì đang phập phồng bị kéo ra, đó chính là hủ độc và lời nguyền. Anh rút độc ra, Mộc Thiên Tuyết chẳng mấy chốc đã mọc lại cánh tay, sắc mặt cũng khá hơn.

Cô ấy cười nói: “Sức mạnh của bệ hạ khiến Thiên Tuyết bội phục vô cùng. Không dám giấu, Thiên Tuyết đến nước Thiên Hành là để tìm bảo vật mà phụ hoàng để lại”.

Ngô Bình: “Cha cô còn để lại bảo bối cho cô sao?”

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Năm đó cha biết mình sẽ chết, vì vậy đã phong ấn tất cả bảo vật quý giá nhất của đế quốc vào một chiếc nhẫn động thiên, sau đó ném chiếc nhẫn vào cấm địa Hồng Hoang, Minh Khư”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: “Được. Vậy ta đi cùng cô tới Minh Khư, nhân cơ hội này trút giận cho cô”.

Mộc Thiên Tuyết cảm thấy ấm áp, cô ấy nói: “Bệ hạ, người là Thánh Nhân, sao có thể dễ dàng mạo hiểm như vậy, chuyện này để sau hẵng nói”.

Ngô Bình cười nói: “Yên tâm đi, nước Thiên Hành không có ai có thể giết ta, cô đi chuẩn bị đi, chúng ta lát nữa sẽ xuất phát”.

Thấy anh kiên trì, Mộc Thiên Tuyết đành gật đầu.

Mười lăm phút sau, hai người họ lên đường và đi đến đại lục Hồng Hoang.

Minh Khư là cấm địa đáng sợ nhất trong đại lục Hồng Hoang, lối vào Minh Khư nằm trong một hẻm núi lớn. Trong hẻm núi có một cái hố khổng lồ đường kính vài nghìn mét, chính là lối vào Minh Khư.

Ngô Bình đứng ở lối vào, anh nhìn chằm chằm vào cái hố không đáy và hỏi: “Thiên Tuyết, cô có biết tình hình bên trong Minh Khư không?”

Mộc Thiên Tuyết lắc đầu: “Những người đã đi vào hầu như không ai có thể sống sót trở ra. Cha tôi đã ném chiếc nhẫn vào đó, chỉ vì ông ấy không muốn bị những kẻ phản bội của Thiên Hành tìm thấy”.

Ngô Bình mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật và phát hiện ra rằng đáy hố sâu là một vòng xoáy thời không, cái gọi là Minh Khư hẳn là một thời không khác.

Anh đang nghiên cứu tình hình trong Minh Khư thì đột nhiên có ba bóng người xuất hiện trước mặt anh, tất cả họ đều có khí tức mạnh mẽ, một trong số họ là một Kiếm Tiên. Kiếm Tiên đó có bộ râu bay bay, lạnh nhạt nói: “Mộc Thiên Tuyết, không ngờ cô còn chủ động tới nộp mạng”.

Mộc Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Kiếm Tiên, tức giận nói: “Thành Diệu Huyền, năm đó phụ hoàng ta đã cố gắng hết sức để bồi dưỡng ngươi, nhưng ngươi lại phản bội ông ấy, một kẻ cặn bã như ngươi sẽ không được chết yên thân!”

Thành Diệu Huyền nói: “Mộc Thiên Tuyết, chim tốt chọn cây làm tổ, ta không làm gì sai, không cần nhiều lời, bó tay chịu trói đi, theo ta đi yết kiến hoàng đế Thiên Hành”.

Hai người khác nói: “Thành thống lĩnh, không cần nhiều lời, bắt cô ta trước đi!”

Vừa dứt lời, một tu sĩ áo đen cầm bảo đao trong tay chém vào không trung. Cách đó vài trăm mét, luồng sức mạnh khủng khiếp của thanh kiếm lao về phía hai người Ngô Bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play