Ngô Bình trở về thôn, anh dùng sức mạnh của hố đen trực tiếp nuốt chửng những dấu ấn trên cơ thể mọi người, sau đó đưa họ vào động thiên và mang họ rời khỏi hành tinh lưu đày.
Một tia sáng rơi xuống, ngay sau đó, Ngô Bình xuất hiện ở Cảnh Cung.
Trong Cảnh Cung, lão tổ Huyền Đô mỉm cười và nói: “Huyền Bình, con đã giết chết thần yêu, sức mạnh của con đã vượt xa sự mong đợi của ta”.
Ngô Bình: “Sư tổ quá khen. Sư tổ, hiện tại đại thế giới Thái Thanh có phải đã thoát ly khỏi Tiên Giới không?”
Lão tổ Huyền Đô: “Ừ, đã chính thức thoát ly. Đại Thiên Tôn mặc dù không muốn, nhưng cũng phải tuân theo ước định”.
Ngô Bình: “Vậy thì tốt”.
Anh lại đi bái kiến Phiêu Miểu Đạo Quân, hàn huyên đôi chút rồi nói: “Sư tôn, mấy tháng nay con không về nhà, giờ con phải trở về”.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Ừ, đi đi, trong nhà hết thảy đều ổn, vi sư vẫn luôn giúp con chăm lo”.
Ngô Bình liền từ biệt Phiêu Miểu Đạo Quân và trở về đại lục Côn Luân.
Anh vừa về liền tới hoàng cung.
Đỉnh Nhi học ở Đông Cung, cậu nhóc rất nghịch ngợm, miệng đọc sách nhưng ánh mắt lại đảo lên đảo xuống. Có bảy đứa trẻ cùng học với nhau.
Đột nhiên, Đỉnh Nhi nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngoài cửa, cậu bé reo lên: “Phụ hoàng!”
Đỉnh Nhi nhào vào lòng Ngô Bình, cười khúc khích.
Ngô Bình hôn vài cái trên mặt Đỉnh Nhi, hỏi: “Mẫu hậu con đâu?”
Đỉnh Nhi gãi đầu, nói: “Mẫu hậu đang đỡ đẻ cho dì Lý Tố ở phía sau”.
Ngô Bình giật mình: “Lý Tố lại sinh sao?”
Lý Tố và Lý Dư vốn là hai con thuồng luồng, giờ đã biến thành hình người và đi theo Ngô Bình. Mỗi một lần sinh sản thuồng luồng đều tổn thương nguyên khí cực lớn, Ngô Bình không ngờ Lý Tố lại sinh ra thuồng luồng trong khi cách một khoảng thời gian ngắn như vậy. Không cần hỏi, cha của con thuồng luồng này nhất định là Lý Dư.
Tiên sinh dạy học chậm rãi đi tới, khẽ chắp tay, cười nói: “Bái kiến Thánh Nhân”.
Nhìn thấy tiên sinh, Ngô Bình nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là tông thánh Tằng Tham, anh đã từng có duyên gặp một lần trước đây, anh vội vàng chào lại: “Thì ra là Tằng tiên sinh, sao tiền bối lại ở đây dạy học cho đám trẻ?”
Tằng Tham cười nói: “Lúc trước ta thấy khí thế đế quốc Thiên Võ cực thịnh, cho nên tới xem một chút, tình cờ trong cung đang tuyển tiên sinh dạy học cho các hoàng tử, cho nên ta liền tới đăng ký, rất vinh dự được nhận”.
Ngô Bình cười khổ, nói: “Tằng tiên sinh khiến tôi xấu hổ quá, người là bậc đại hiền, ở đây quá lãng phí tài năng của người”.
Tằng Tham cười, phất tay: “Ta được dạy bảo thái tử, làm sao có thể nói là lãng phí tài năng được? Nơi này rất tốt, chỉ cần Thánh Nhân không chán ghét ta, Tằng Tham vẫn sẽ tiếp tục dạy dỗ”.
Ngô Bình: “Cầu còn không được”.
Sau đó anh nói với Đỉnh Nhi: “Đỉnh Nhi, cố gắng học tập, nếu như con làm bậy, ta sẽ dạy cho con một bài học”.
Đỉnh Nhi rụt cổ: “Vâng thưa phụ hoàng, Đỉnh Nhi nhất định sẽ nghe lời”.