Ngô Bình: “Được, chúng ta cùng nhau đột phá!”
Ngay lập tức, cơ thể Ngô Bình được bao bọc bởi vô số sợi ánh sáng năng lượng, tạo thành một cái kén lớn, cơ thể Ngô Bình được tái tạo trong kén, trải qua quá trình chuyển đổi sinh mệnh.
Không giống như Văn hồi đó, Văn không thể lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận một cách thụ động. Nhưng Ngô Bình lại có thể chọn bộ phận có lợi cho anh và tiến hành thay đổi, giờ phút này dù là tiên, thần hay yêu, đối với anh mà nói cũng chỉ là một ví dụ tham khảo, giúp anh có một bước nhảy vọt trong sinh mệnh.
Cái kén ánh sáng phát ra đủ loại ánh sáng, kéo dài suốt năm ngày.
Vào ngày thứ sáu, một luồng khí tức khủng khiếp bao trùm thôn trang, mọi người đều sợ hãi chạy ra khỏi nhà.
Một con quái vật hình người xuất hiện ở lối vào thôn, nó không cao, chỉ khoảng 1,5 mét. Đôi mắt của nó màu xám, nó trông giống như người, nhưng có thêm một cái đuôi, không có tóc và hàm răng rất sắc nhọn.
“Nó là gì vậy?”, mọi người run rẩy, vô cùng sợ hãi.
Lục Tử Chân bảo vệ trước màn sáng, cắn răng nói: “Cho dù là thứ gì thì chúng ta cũng phải bảo vệ Thánh Nhân!”
“Phải, bảo vệ Thánh Nhân! Chỉ cần Thánh Nhân bình an thì chúng ta sẽ có hy vọng!”. Mọi người hoàn hồn, vội vàng bao bọc lấy Ngô Bình.
Đột nhiên cái kén sáng tách ra, Ngô Bình trần truồng đi ra bên ngoài. Hình thể của anh trở nên hoàn hảo hơn, khuôn mặt cũng càng thêm anh tuấn, tràn đầy vẻ nam tính mạnh mẽ. Thấy dáng vẻ của anh, Lục Tử Chân đỏ mặt, vội lấy một cái áo bào khoác lên cho anh.
Ngô Bình mỉm cười: “Cảm ơn”.
Anh khoác áo bào, đi chân trần đến cổng thôn. Mỗi bước đi của anh đều rất tự nhiên, không hề dính chút khói lửa nhân gian.
Quái vật hình người nghi hoặc nhìn Ngô Bình, nó cảm thấy khí tức của Ngô Bình rất kỳ lạ, không phải yêu, không phải thần, chẳng lẽ là con người? Không phải con người rất yếu ớt sao?
Ngô Bình nhìn nó, nó: “Thần yêu, mày bó tay chịu trói, hay là để tao ra tay?”
Thần yêu gào lên, đột nhiên vồ tới. Thần yêu có sức mạnh thiên hạ vô song, sức chiến đấu đáng sợ, nó vung móng vuốt sắc bén, muốn cắt đứt cổ họng Ngô Bình.
Ngô Bình nhẹ nhàng phất tay đã tóm lấy cánh tay thần yêu, lạnh nhạt nói: “Dù sao vẫn còn nhỏ, mày còn yếu quá. Cắn nuốt!”
“Ầm ầm!”
Một hố đen khổng lồ vây lấy thần yêu, nó không ngừng giãy giụa trong hố đen. Tuy cơ thể bị phân tách nhưng vẫn có thể kiên trì.
Ngô Bình đi một bước đến một mảnh đất hoang vu, lạnh nhạt nói: “Hủy thiên diệt địa!”
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, sức mạnh mà anh cắn nuốt từ hạt ngọc của con quái vật lúc này hoàn toàn được bộc phát ra.
Thần yêu hét lên một tiếng, thân thể không ngừng bốc hơi dưới sức mạnh đáng sợ, cuối cùng chỉ còn lại một khúc xương trắng pha lê lơ lửng giữa không trung, dù thế nào cũng không thể phân hủy.
Toàn bộ sức mạnh đều tiêu hao trong một lần, Ngô Bội không khỏi hơi mất sức, anh ngồi xuống đất, cầm khúc xương lên cẩn thận quan sát, lẩm bẩm: “Đây là mật mã sinh mệnh của nó, hình như nó chưa hấp thụ hoàn toàn mật mã sinh mệnh”.
Anh cất xương đi, ăn chút đồ, nuốt mấy viên đan dược, sức lực từ từ hồi phục.