Ngô Bình: “Thực lực của ông ấy cũng không đùa được đâu!”
Sau đó, anh hỏi tiếp: “Cô tên là gì?”
Cô Lục: “Em là Lục Tử Chân”.
Trong lúc hai người nói chuyện, tất cả cao thủ trong làng đều đã xông ra chiến đấu với con vượn. Thân pháp của họ linh hoạt kết thành một đại trận, có thể thấy họ thường xuyên làm việc này nên có rất nhiều kinh nghiệm.
Vì có đại trận bao quanh nên nơi này khác với bên ngoài, mọi người chỉ phát huy được một phần thực lực, chủ yếu tấn công kẻ địch bằng quyền cước và binh đao.
Uỳnh uỳnh!
Dáng người của Long Viên quá lớn nên di chuyển hơi bất tiện, loáng cái nó đã ăn vài chưởng vào người. Nhưng da của nó rất dày, có bị đánh thêm cũng không sao, ngược lại nó càng hung ác hơn, cánh tay vung mạnh lên đánh bay hai người.
Hai người bị nó đánh trúng đều bị gãy xương, chưa kịp kêu tiếng nào đã ngất xỉu.
“Đấm vào mắt nó!”, người đàn ông mặc áo lam hét lớn lên rồi dồn hết sức phối hợp với người khác.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết moi người sắp không trụ được nữa, kiểu gì cũng có người bỏ mạng nên nói ngay: “Mọi người đứng yên, để tôi giúp”.
Dứt lời, anh bay lên cao rồi biến thành một người khổng lồ cao hơn 300 mét, chỉ cần bước vài bước là tới gần con Long Viên.
Mọi người đều kinh ngạc rồi tránh sang một bên nhìn Ngô Bình.
Long Viên cũng ngẩn ra rồi quan sát Ngô Bình, sau đó cũng phải kinh hãi bởi vóc dáng của anh, dẫu sao Ngô Bình cũng cao hơn nó một cái đầu.
Gầm!
Long Viên gầm lên rồi xông tới phía Ngô Bình thị uy.
“Mày gào cái gì hả!”, Ngô Bình tung một chưởng ra đánh rụng hết răng của nó, máu tươi bắn ra tung toé.
“Gào!”, Long Viên gào lên đau đớn.
“Vẫn còn gào được à!”, Ngô Bình tóm lấy gáy nó rồi đè xuống đất tẩn cho một trận.
Sau hơn chục quyền của anh, toàn thân Long Viên đẫm máu, nó đã ngất xỉu.
Mọi người đều sững sờ trước sức mạnh của Ngô Bình.
Người áo lam bay đến rồi rút kiếm chém đầu Long Viên, còn những người khác thì hoan hô.
Người áo lam thu kiếm lại rồi chắp tay với Ngô Bình: “Lục Đằng Tiêu tham kiến Thánh Nhân!”
Dù ông ấy có kém tinh mắt đến mấy thì cũng phát hiện Ngô Bình là Thánh Nhân, không thì anh không thể đánh lại con Long Viên này được.
Ngô Bình: “Khéo nói đấy!”
Lục Đằng Tiêu bảo mọi người khiêng xác con vượn vào trong thôn, họ phải nhanh chóng xử lý nó, làm thịt khô và áo da.
Cả thôn đều góp sức xẻ thịt nó rồi mang về thôn, mỗi hộ đều được chia khá nhiều.
Lục Đằng Tiêu mời Ngô Bình đến nhà mình, so với nhà của nhà họ Tào thì nhà của nhà họ Lục có phong cách hơn, vừa to vừa trang hoàng khá đẹp, đồ dùng cũng được làm tinh xảo.
Đôi bên tự giới thiệu xong thì Lục Đằng Tiêu nói: “Lý Thánh, tôi không ngờ thời này vẫn có Thánh Nhân xuất hiện, chắc chắn cậu là thiên kiêu số một của Nhân tộc”.
Ngô Bình: “Đúng là lâu lắm rồi mới có Thánh Nhân xuất thế, tôi nghe nói nhà họ Lục từng chém chết Thần đế, bái phục!”