Ngô Bình mỉm cười rồi lấy một túi kẹo với đủ vị ra rồi đưa cho cô ấy: “Cô mang ra ngoài ăn đi”.
Cô gái tròn mắt hỏi: “Anh cho em nhiều thế ạ?”
Ngô Bình: “Tôi vẫn còn”.
Cô gái cười nói: “Cảm ơn anh”, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Ngô Bình hỏi: “Ông Tào, cô ấy cũng là người của thôn mình à?”
Tào Phi: “Đó là con gái nhà họ Lục. Nhà họ từng là truyền kỳ trong thần nhân đấy, gia chỉ trước là Lục Hồng Thánh đã giết hai Thần đế, hơn nữa họ còn là Thần đế có xuất thân từ thượng thần”.
Ngô Bình: “Chém chết thượng thần cơ à? Đúng là siêu thật, họ đã sống ba kỷ nguyên rồi nên không dễ đối phó đâu”.
Tào Phi: “Nhưng ông ấy đã phạm tội và bị Thần tộc trấn áp rồi cả tộc đã bị đày đến đây”.
Ngô Bình: “Tại sao Lục Hồng Thánh lại giết Thần đế?”
Tào Phi: “Cụ thể thì tôi không rõ, vì người nhà họ Lục không kể, tôi chỉ đoán là Thần tộc đã động đến giới hạn của họ, không thì ông ấy đã chẳng làm vậy”.
Ông ấy kể tiếp: “Gia chủ hiện giờ là Lục Đằng Tiêu, thực lực cũng rất mạnh. Thôn chúng tôi có thể trụ đến hôm nay cũng là nhờ người này”.
Ngô Bình: “Không có cách nào rời đi ư?”
Tào Phi lắc đầu: “Trên người chúng tôi đều có dấu ấn, người có dấu ấn phải có thực lực phá vỡ đại trận, không thì không thể rời khỏi đây được”.
Ngô Bình: “Tất cả người lưu vong đều có dấu ấn trên người à?”
Tào Phi: “Đúng vậy, dù người được sinh ra ở đây thì cũng thế”.
Uỳnh!
Đúng lúc này, mặt đất chợt rung lên dữ dội, Tào Phi biến sắc mặt nói: “Long Viên lại đến rồi!”
Nói rồi, ông ấy nhảy lên nóc nhà rồi nhìn về phía Đông Nam.
Ngô Bình cũng nhảy lên theo thì thấy có một con vượn khổng lồ cao mấy trăm mét đang chạy như bay từ phía Đông Nam đến, khiến mặt đất rung lên kịch liệt.
Lúc này, có một người đàn ông mặc áo màu lam bay vút lên cao, người này nhìn về phía con vượn rồi tung một chưởng ra. Một chưởng bay đi, bay càng xa thì nó càng lớn hơn, cuối cùng đã biến thành một bàn tay to cả nghìn mét rồi đánh mạnh lên người con vượn.
Nhưng con vượn chỉ lách người vài cái rồi chạy tiếp.
Người đàn ông biến sắc mặt rồi hét lớn: “Chú ý! Long Viên đã mạnh hơn, tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!”
Ngô Bình phát hiện sắc mặt của Tào Phi tái mét, anh hỏi: “Con Long Viên này từng đến đây rồi à?”
Tào Phi: “Đây là lần thứ tư rồi, thực lực ngày càng mạnh hơn. Lần này, chúng tôi e sẽ có nhiều người chết, như vậy mới có thể đánh bại nó”.
Trong lúc họ nói chm có mười mấy bóng người bay từ trong làng ra, sau đó cùng tấn công con vượn với người đàn ông kia, Tào Phi cũng bay tới đó.
Cô Lục kia cũng đang đứng trên nóc nhà với vẻ đầy lo lắng. Tuy cô ấy còn trẻ, nhưng cũng đã quen với cảnh sống chết, vì gần như năm nào trong làng cũng có người tử trận.
Ngô Bình nói: “Đừng lo, nếu họ không đánh lại được nó thì tôi sẽ lên giúp”.
Cô Lục nhìn Ngô Bình rồi tò mò hỏi: “Thực lực của anh còn mạnh hơn bố em à?”
Ngô Bình hỏi: “Người mặc áo lam là bố cô à?”
Cô Lục gật đầu: “Ừm”.