Thái Thượng Đạo Kinh sẽ biến con người thành thần tiên. Tiên ở đây đã được bóc thuộc tính huyết mạch với Tiên tộc, trở thành một hình thái sinh mệnh cao cấp hơn. Vì thế nó khác với tiên của chủng tiên khác, có nét tương tự với Vạn Tiên Quy Thánh Quyết của Thánh Tiên Tông.
Thái Thượng Đạo Kinh không có yêu cầu quá nhiều với Địa Tiên, song với Hư Tiên, Thần Tiên, Chân Tiên của giai đoạn Thiên Tiên thì nó lại có sự thay đổi to lớn, cụ thể là tăng thêm nhiều cảnh giới.
Ví dụ, Hư Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên đều được chia thành ba cảnh giới nhỏ, nhưng Hư Tiên trong Thái Thượng Đạo Kinh lại chia thành sáu cảnh giới nhỏ, vậy là gấp đôi rồi.
Thần Tiên cũng có năm cảnh giới, cuối cùng là Chân Tiên thì có nhiều nhất là chín cảnh giới, hay còn được gọi là chín cấp Chân Tiên, mỗi khi vượt qua một cấp lại tiến gần đến Chân Nhân hơn.
Ngô Bình không còn thời gian để tu luyện tiếp nữa, vì thời gian tỉ thí với Trương Ngọc Hoàng đã đến, vì vậy anh đã rời khỏi điện Tử Quang.
Mọi người đã chờ sẵn bên ngoài, lão tổ Huyền Đô nói: “Đại Thiên Tôn yêu cầu tỉ thí sẽ diễn ra ở ngoài Khuyên giới, vì thế chúng ta không thể đi cùng con được rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Vị trí cụ thể là ở đâu ạ?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Một tinh cầu dành cho Thần tộc phạm tội bị lưu đày, con đến đó rồi, chẳng những phải đánh bại đối thủ, mà còn phải đối diện với nguy hiểm ở đó”.
Lão tổ Huyền Đô: “Đại Thiên Tôn nghĩ làm vậy thì Trương Ngọc Hoàng có thể phát huy được ưu thế, nhưng ông ta đâu biết rằng con đã gia nhập một môn phái ngoài Khuyên giới từ lâu”.
Ngô Bình: “Sư tổ, nếu con thắng thì Đại Thiên Tôn có giữ lời hứa không ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Nhất định ông ta sẽ giữ lời, không thì sau này còn ai nể phục nữa?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Huyền Bình, con đừng sơ suất. Trương Ngọc Hoàng có một nửa huyết mạch của Thần tộc, hắn không phải bán thần bình thường đâu”.
Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, con sẽ chú ý”.
Lão tổ Huyền Đô: “Đến giờ thì đôi bên sẽ tự đưa người của nhau đến đó, còn chúng ta chỉ có thể theo dõi mọi chuyện ở tinh cầu ấy qua một pháp khí thôi”.
Trong lúc họ nói chuyện, lão tổ Huyền Đô lấy một cái gương ra, nó bay lên cao rồi phóng ra một màn sáng, trên đó hiển thị một tinh càu màu xám. Tinh cầu này được một trăm cái khoá sắt khổng lồ khoá chặt trong hư không.
Thấy thế, Ngô Bình nói: “Sư tổ, tinh cầu này bị trói rồi”.
Lão tổ Huyền Đô: “Ừ, cho nên con đến đó xong thì sức mạnh cũng bị hạn chế nhiều đấy, gần như sẽ thành người bình thường luôn. Đương nhiên, Trương Ngọc Hoàng cũng thế”.
Ngô Bình: “Gì mà phải phức tạp thế nhỉ, cứ đấu một trận bình thường không phải nhanh hơn sao!”
Lão tổ Huyền Đô: “Chuyện này có liên quan đến nhiều vấn đề, ai cũng có chủ đích riêng. Huyền Bình, con chuẩn bị xong chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Sư tổ, con xuất phát lúc nào cũng được ạ.”
Ngay sau đó, lão tổ Huyền Đô đã vung tay lên, Ngô Bình lập tức biến mất. Anh xuyên qua hành lang thời không, không biết bao lâu sau đã rơi từ trên cao xuống mặt đất.
Mặt đất ở đây là nham thạch rất cứng, sức mạnh quanh người anh cũng bị áp chế đến 90 phần trăm, giờ anh chỉ sử dụng được chưa đến một phần một trăm công lực.
Lúc này, anh mới thấy thánh thể của mình phát huy tác dụng lớn, tuy có bị hạn chế sức mạnh đến đâu, anh cũng có thể hành động thoải mái.
Mặt đất là nham thạch màu đỏ, nhiệt độ rất cao, nếu có một miếng thịt đặt lên thì chỉ vài phút thôi là chín.
Ngô Bình đi chân trần nên lập tức lao đi nhanh như bay, sau đó đi tìm một nơi có môi trường thích hợp hơn, vì nơi này quá nóng.