Ngô Bình: “Sau này còn nhiều cơ hội. Anh Niên, tôi còn phải đi gặp sư tổ, không trò chuyện được lâu”.
Thế là, anh từ biệt anh em Niên gia, bay về tiên giáo Thái Thanh.
Anh vừa đi, Niên Hương Vân nói: “Anh, cậu ta lại là Vô Thượng Tiên Tôn”.
Niên Thành Uy nhẹ thở dài: “Chênh lệch quá lớn. Năm đó anh khảo thí cũng chỉ đạt Tiên Tôn nhất phẩm. Nếu hắn là Đế phẩm, anh còn dám so tài. Nhưng là Vô Thượng thì giống như ánh đèn với mặt trời, không thể so sánh”.
Niên Hương Vân thở dài: “Cậu ta mạnh vậy sao?”
Niên Thành Uy: “Hương Vân, tốt nhất em đừng chọc tới hai mẹ con kia, càng không được chọc giận người này. Có khả năng cao cậu ta là nhân vật số một tiên giáo Thái Thanh”.
Niên Hương Vân run rẩy: “Em nhớ rồi”.
Gặp lại Huyền Đô lão tổ, lão tổ cười nói: “Vô Thượng Tiên Tôn, không tệ! Trương Ngọc Hoàng lúc trước cùng lắm chỉ tới truyền kỳ mà thôi. Huyền Bình, quả nhiên con không làm lão tổ ta thất vọng”.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Sư tôn, còn có mấy ngày, chi bằng để Huyền Bình đi cung Bát Cảnh thử một lần đi?”
Huyền Đô lão tổ gật đầu, nói: “Huyền Bình, cung Bát Cảnh là nơi Chứng Đạo của sư tôn ta – Thái Thượng Lão Quân, con cũng đi đi. Có thể đạt được chừng nào đều tùy vận khí của con”.
Ngô Bình: “Vâng!”
Nguyên Hạc dẫn Ngô Bình tới đại điện. Đại điện có hình bát giác, đại diện cho tám phương vị. Điện cao trăm mét, vừa vào trong đã cảm nhận được khí tức huyền diệu.
Nguyên Hạc không đi vào mà nói: “Sư huynh, anh tự mình lĩnh hội, tôi đứng bên ngoài chờ”.
Vừa vào cửa, cửa điện lập tức đóng ‘rầm’. Xung quanh bỗng chốc vang lên vô số tiên âm.
Tiên âm này vô cùng ảo diệu, Thái Thượng Lão Quân trước kia cũng mất bảy năm mới lĩnh ngộ được tiên đạo Thái Thượng nơi đây.
Nhưng Ngô Bình có hai ưu thế, một là anh có huyết mạch Lão Quân, có thể mở ra rất nhiều năng lực, ví dụ như nhân cách Thái Thượng. Cốt yếu là, anh lấy được truyền thừa tiên chủng, hai bên xác minh lẫn nhau nên tốc độ lĩnh ngộ cực nhanh.
Trong ba ngày ngắn ngủi, những tiên âm huyền diệu vốn không cách nào nghe rõ. Bây giờ qua tai Ngô Bình đã biến thành một loại ngôn ngữ. Loại ngôn ngữ này vô cùng thần diệu, tu sĩ bình thường không thể lý giải ý tứ của nó.
Hiểu rõ ý nghĩa tiên âm, toàn bộ tiên âm tức khắc tụ hợp vào thần hải của anh. Ngưng kết thành một tiên kinh cực lớn, tên là Thái Thanh đạo kinh.
Cung Bát Cảnh lập tức chấn động, sau đó cửa điện rộng mở, Ngô Bình tỏa ra tiên quang tám màu sắc, rảo bước ra ngoài.
Bên ngoài cửa điện không chỉ có Nguyên Hạc mà còn có mấy nhân vật trọng yếu như Phiêu Miểu Đạo Quân, Huyền Đô lão tổ, Thần Võ Đạo Quân, Thanh Dương Đạo Quân.
Huyền Đô lão tổ thấy tiên quang trên người Ngô Bình, cười nói: “Xong rồi!”
Ngô Bình khom người hành lễ, nói với mọi người: “Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh”.
Huyền Đô lão tổ nói: “Huyền Bình, trừ Lão Quân ra, con là người thứ hai hiểu được đại đạo Thái Thượng!”
Ngô Bình: “Sư tổ, đệ tử cần bế quan vài ngày”.
Lão tổ Huyền Đô: “Ừm, đến điện Tử Quang của ta đi”.
Vì thế, Ngô Bình đã đến điện Tử Quang bế quan một mạch ba ngày.
Trong thời gian đó, anh đã lĩnh ngộ hết Thái Thượng Đạo Kinh, kết hợp với thông tin của chủng tiên cùng tình trạng của bản thân, loáng cái đã có một hệ thống tu hành được hình thành.