Ngay lập tức, sức mạnh tín ngưỡng càng thêm dày đặc, Thánh Linh của Ngô Bình cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Ngô Bình hưởng thụ tác dụng của Thánh Linh, sau khi có được nó, anh thi triển thánh thuật. Thánh thuật giống với các chiêu thức của đạo quân nhưng uy lực mạnh hơn nhiều.
Vừa luyện thành vài loại thánh thuật, Ngô Bình nghe thấy một tiếng gọi “đạo quân”, người gọi ở tại Côn Luân Kiếm Cung.
Ngô Bình vội thu hồi thánh quang, trong giây lát đã tới kiếm cung.
“Sư phụ!”, Ngô Bình hành lễ.
Phiêu Miểu đạo quân đánh giá đồ đệ của mình: “Huyền Bình, con đột phá rồi sao?”
Ngô Bình: “Con đã là thiên tôn Đoạt Thiên, hơn nữa còn đang tiến vào cảnh giới Thánh Nhân!”
Phiêu Miểu đạo quân vui vẻ: “Thành tựu của con đã vượt cả ta!”
Đây không phải là lời nói phóng đại, xét thực lực, Phiêu Miểu đạo quân đã không phải là đối thủ của Ngô Bình.
Ngô Bình: “Sư tôn quá khen!”
Phiêu Miểu đạo quân: “Vi sư tìm con là vì chuyện lần trước!”
Lần trước, Huyền Đô lão tổ từng đi tìm Ngô Bình, mong anh có thể đánh một trận với Trương Ngọc Hoàng- đệ tử Đại Thiên Tôn. Nếu Ngô Bình thắng, đại thế giới Thái Thanh có thể tách khỏi tiên giới; còn nếu anh thua, Đại Thiên Tôn có thể phái người tiến vào tầng trên của đại thế giới Thái Thanh – đại thế giới Thượng Thanh!
“Yêu cầu của Đại Thiên Tôn là tu vi không được vượt qua Đoạt Thiên tầng ba, bây giờ con là Đoạt Thiên tầng một, vừa lúc phù hợp!”
Tuy anh đã tu luyện Đoạt Thiên Kinh tới tầng ba nhưng cảnh giới Đoạt Thiên của anh vẫn chưa đột phá tầng một. Đương nhiên, nếu muốn thì anh có thể thoải mái thăng lên, đối với người tu luyện Đoạt Thiên Kinh như anh thì nó đã không còn quan trọng.
Phiêu Miểu đạo quân nói” “Nếu con không có vấn đề gì thì theo ta tới tiên giáo Thái Thanh, chuẩn bị chiến một trận thôi!”
“Vâng, sư phụ về trước, con sẽ theo sau!”
Phiêu Miểu đạo quân: “Vậy vi sư chờ con bên kia!”
Tiễn sư phụ xong, Ngô Bình dặn dò vài câu rồi cũng tới tiên giáo Thái Thanh.
Ở tiên giáo Thái Thanh, anh vừa tới là đã được Phiêu Miểu đạo quân dẫn tới cung Bát Cảnh, điện Tử Quang.
Trong điện, Huyền Đô lão tổ cười chào: “Huyền Bình, mau ngồi đi!”
Ngô Bình tò mò đánh giá chung quanh, anh biết cung Bát Cảnh này có lịch sử sâu xa, từ là nơi Thái Thượng lão quân tu hành.
“Vâng, sư tổ!”, Ngô Bình ngồi cạnh Phiêu Miểu đạo quân.
Huyền Đô lão tổ cười nói: “Ta nghe Phiêu Miểu nói con đã là Đoạt Thiên tầng một!”
“Đoạt Thiên tiên tôn thì con đã có đủ tư cách đạt được truyền thừa của lão quấn=
Lúc trước anh gia nhập Thái Thanh là vì truyền thừa của Thái Thượng lão quân nhưng trong tiên giáo có một quy định là chỉ có Đoạt Thiên tiên tôn mới được đi vào.
Ngô Bình: “Đồ tôn đã muốn đi từ lâu rồi ạ!”
Huyền Đô lão tổ nói: “Đừng sốt ruột, trận đầu của con và Trương Ngọc Hoàng vào bảy ngày sau không thiếu những nhân vật lớn trong ngoài của khuyên giới đến xem đâu!”
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Sư tổ, người ngoài khuyên giới cũng tới sao?”
“Tất nhiên rồi, trận chiến này liên quan vận mệnh của đại thế giới Thái Thanh, những người này sẽ coi trọng. Tí nữa con phải tham gia khảo hạch tiên tôn, ta muốn xem thử con có thể xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng”.
Ngô Bình cũng hiểu, đây là vấn đề thể diện của tiên giáo Thái Thanh, nếu anh có thể đứng đầu bảng xếp hạng tiên tôn thì Thái Thanh sẽ nổi tiếng hơn.
Anh cười: “Vâng, đồ tôn nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó!”
Huyền Đô lão tổ: “Vây con mau đi thôi!”
Sau đó ông ấy gọi một thiếu niên tới: “Nguyên Hạc, con dẫn Huyền Bình đi khảo hạch đi!”