Ngô Bình vừa hạ lệnh mở rộng Thánh Thiên giáo vừa thử thăng cấp lên tầng hai của Thánh Nhân – cảnh giới Thánh Linh.

Ngưng tụ Thánh Linh là vừa vô cùng khó, xưa nay Thánh Nhân có thể đột phá cảnh giới Thánh Linh cũng không đủ hai bàn tay. Anh thử một chút nhưng vẫn cảm thấy khó khăn chồng chất, luôn có cảm giác thiếu gì đó.

“Xem ra còn chưa phải thời điểm ngưng tụ Thánh Linh, cần tu luyện Đoạt Thiên kinh trước đã!”

Anh lấy được Đoạt Thiên Kinh gốc, trước đó đã thuận theo thiên ý mà tu luyện tầng một, hiện tại cần đột phá tầng hai là tâm hướng về bản ngã.

Lần này khá thuận lợi vì anh từng tu luyện Bất Tử Kinh rồi, cũng là nơi thiên mệnh hội tụ, thiên địa ưu ái, sau này cùng thọ với trời đất, càng làm lòng hướng về ý trời, trời đất giao hòa cơ thể. Hiện tại muốn tâm hướng bản ngã thì chỉ tốn vài tiếng.

Chỉ thoáng chốc, Ngô Bình đã cảm nhận được là cả vũ trụ đều phóng ra thiện ý đối với mình, như thể anh chính là con của trời đất, khí vận, tư chất đều tăng lên.

Tâm hướng bản ngã, nước chảy thành sông, sau đó là cảnh giới thứ ba của Đoạt Thiên Kinh, lần này hơi khó, nó gọi là trời và người cùng chung suy nghĩ.

Muốn kết nối với trời đất đã là chuyện vô cùng khó khăn. Ý trời khó đoán, vô định khó nắm bắt, không ai biết ở nơi nào. Ngô Bình phóng dương thần, anh không kết nối trời đất mà cứ thế lơ lửng trong hư không. Nhưng anh khác với sinh linh bình thường, vì đạt được tâm hướng về bản ngã, thiên mệnh hội tử nên càng tinh thông vận thuật thiên mệnh, thiên ý càng thêm chủ động tới gần anh.

Qua ba ngày, Ngô Bình cảm thấy thiên ý quấn quanh đã đủ nên bắt đầu thử kết nối.

Khi hai bên kết nối dần dần hòa hợp, Ngô Bình lập tức mở ra nhân cách tối thượng. Anh biết: thiên địa bất nhân, vạn vật chỉ là hạt bụi. Trời đất không thích cảm xúc, chỉ thích sự thương vong của sinh linh.

Rất nhanh, ý chí trời đất đã phản hồi, đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Ý chí của trời đất lãnh khốc lại nhân từ, đã hữu tình nhưng cũng vô tình, trong trời đất này, không có bất cứ từ ngữ nào miêu tả được nó.

Trong cảm nhận của Ngô Bình, anh và thiên ý chỉ đang tiến hành một cuộc “hội thoại” ngắn, sau khi hội thoại kết thúc, trong hiện thực đã là bảy ngày sau.

Ngô Bình cũng không cảm thấy mệt mỏi, vì thế thừa cơ tu luyện Thánh Linh.

Lúc này, anh dựa vào sự trao đổi với trời đất, thuận lợi tạo lập thành công Thánh Linh. Thánh Linh và thiên ý giống nhau, đều không có tình cảm, Thánh Nhân bất nhân! Khi hoàn thành, khí tức của Ngô Bình lập tức thay đổi, trở nên bất định, thâm sâu vô cùng.

Ngưng tụ Thánh Linh mất chín ngày, khi Thánh Linh đã được tụ thành, Ngô Bình cũng cảm nhận được trong đế quốc Thiên Võ có vô số sức mạnh tín ngưỡng đang không ngừng hội tụ về phía mình.

Thánh Linh ở trong thần hải của anh, nó như một mặt trời, một đốm sáng, vô số tín ngưỡng hội tụ tới, hòa vào trong nó, làm cho Thánh Linh ngày càng lớn mạnh.

Ngô Bình vào triều, hỏi chúng thần: “Tiến trình mở rộng Thánh Thiên giáo thế nào rồi?”

Đại thần phụ trách chuyện này bẩm tấu: “Bẩm bệ hạ, ở tháng cuối cùng, 70% dân chúng đã thờ phụng Thánh Thiên”.

Ngô Bình: “Còn khoảng ba mươi phần kia thì sao?”

Đại thần nói: “Bệ hạ, tin hay không, đó là lựa chọn của dân. Dù cho cưỡng ép, khi có mặt chúng ta, họ tỏ ra mình tin nhưng trong lòng sẽ không chấp nhận!”

Ngô Bình gật đầu: “70% cũng không tệ rồi. Trẫm là giáo chủ, nên để các tín đồ cảm nhận được sự tồn tại của mình!”

Anh vừa dứt lời, Thánh Linh chấn động, mỗi một tín đồ đều nhìn thấy luồng sáng trắng, trong luồng sáng có một hình bóng vĩ đại, tín đồ cảm thấy vô cùng thoải mái khi tắm trong luồng sáng kia.

Đây là thủ đoạn của Thánh Linh, có thể trao đổi với tín đồ, làm họ có phản hồi hữu ích với nó, làm họ càng thêm tin tưởng sự tồn tại của Thánh Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play